Vết sẹo này không đều nhưng diện tích rất lớn.
Hạ Vãn Chi như bị ma nhập, đưa tay lên định chạm vào, cánh tay lơ lửng một lúc, thấy Tạ Kỳ Diên dường như không có ý từ chối, thế là mạnh dạn đưa tay lên sờ sờ.
Tạ Kỳ Diên suýt nữa không quản lý được biểu cảm của mình, cố gắng tỏ ra bình thản.
Thật sự dám sờ.
Một lúc lâu sau, Hạ Vãn Chi mấp máy môi, giọng nghẹn ngào: “Hồi nhỏ, tôi… tôi nghe nói anh vì nhặt một con diều mắc trên cây mà bị ngã xuống, vết sẹo này là do lúc đó để lại à?”
Cô đã sớm quên rồi.
Nhưng bây giờ lại nhớ ra tất cả.
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì, kéo tay áo lên, từ tốn cài lại từng chiếc cúc.
Lời nói của Hạ Vãn Chi từng chút một gợi lại ký ức đó của anh.
Con diều nhặt được năm đó là cùng anh bị đưa vào nhà họ Tạ, được anh cất giữ đến năm mười tuổi.
Tuy nhiên, mùa hè năm đó, Tạ Lâm dẫn theo Chu Dục cố tình trộm diều của anh ra đưa cho Hạ Vãn Chi chơi.
Hôm đó gió rất lớn, diều vướng vào cành cây đứt dây, rơi lại trên cành cây vừa mới được cắt tỉa ở sân sau nhà họ Tạ.
Mấy đứa trẻ con không ai dám trèo lên cái cây cao như vậy để nhặt một con diều. Hạ Vãn Chi từng nhận được những món quà quý giá hơn diều, tất nhiên cũng sẽ không lưu luyến một con diều.
Nhưng sau ngày hôm đó, Hạ Vãn Chi nghe nói Tạ Kỳ Diên vì nhặt một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854553/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.