“Anh dọa tôi à?” Mắt Vân Lệ hơi đỏ, không kìm được cảm xúc trong mắt, “Tôi ghét nhất là bị người khác dọa.”
Cô như tự giễu cười một tiếng, ngay lúc Khương Bách Xuyên tưởng cô đã tức giận cô lại dời ánh mắt đi, như mất hết sức lực buông thõng cánh tay đang khoác trên cổ anh ta.
Cô ghét nhất là bị người khác dọa.
Nhưng lần nào người dọa cô cũng thành công.
Cô ngoài việc là một con rối không có suy nghĩ, cũng là một con cừu non mặc người ta xẻ thịt.
Cảm xúc tiêu cực trào dâng trong lòng, Vân Lệ nhắm mắt lại nghiêng ngả dựa vào lưng ghế, mái tóc dài che đi nửa bên má, Khương Bách Xuyên không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của cô, đến khi cài dây an toàn cho cô, bất giác chạm vào má cô mới phát hiện nước mắt cô đã tràn lan trên mặt.
Đau lòng đến mức muốn vặn luôn đầu tên khốn Lương Kính đó.
“Tôi không muốn về nhà.” Vân Lệ không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, nhận ra đây là đường về nhà mình, quay đầu nhìn Khương Bách Xuyên đưa ra yêu cầu, “Chúng ta đi thuê phòng đi.”
Lời vừa dứt, một lực đẩy mạnh từ phía sau ập đến, Khương Bách Xuyên đột ngột đạp phanh, đồng tử hơi co lại, gương mặt đầy phức tạp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Lệ — rõ ràng không phải nói đùa.
Vân Lệ hoàn toàn chưa tỉnh rượu, không chút phòng bị đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Khương Bách Xuyên: “Tôi muốn ở khách sạn, muốn phòng giường lớn, muốn có cửa sổ sát đất.”
Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854574/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.