Khương Bách Xuyên thật sự đã từng tặng một món quà trị giá hơn ba mươi vạn cho Vân Lệ.
Đó là một món đồ cổ trang trí nhỏ, nghe nói có thể chiêu tài, bảo cô đặt ở tiệm hoa để thờ.
Anh nói không phải là vật gì đáng tiền.
Nhưng cô đã hỏi Hạ Vãn Chi, Hạ Vãn Chi nói với cô đó là món đồ cổ rẻ nhất được đấu giá từ nhà đấu giá lớn nhất Bắc Thành.
Vì lo cô không nhận nên mới chọn món rẻ nhất để đấu giá.
Nhưng món rẻ nhất này cũng trị giá cả triệu.
Sở dĩ Vân Lệ nhận là vì anh ta cứng rắn nhét cho cô.
Trăng sáng vằng vặc, đêm nay là lần đầu tiên sau nhiều năm Vân Lệ cảm thấy bản thân thực sự được thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô đã thắng Vân Mỹ Lan.
Càng chiến thắng chính mình.
Một đêm không mộng mị.
Sau đó Lương Kính không tìm Vân Lệ thêm lần nào nữa, chuyện không ầm ĩ, cũng coi như anh ta toàn thân rút lui.
Sau Quốc Khánh, Bắc Thành mưa hai ngày, gột rửa đi những dơ bẩn của những ngày trước, dường như đón chào một sự tái sinh.
Khương Bách Xuyên đi công tác nước ngoài suốt một tuần, tuy mỗi ngày đều có thể trò chuyện đôi ba câu với Vân Lệ trên WeChat nhưng anh ta không thỏa mãn với việc giao tiếp qua chữ thế này.
Không gì chân thật bằng gặp mặt nói chuyện trực tiếp.
Anh ta không có thân phận phù hợp để gọi điện cho Vân Lệ, như vậy sẽ quá đường đột, cũng sợ cô không quen với nhịp độ này.
Thân phận bạn học cũ không đủ, thân phận người theo đuổi cũng không đủ.
Anh ta cần phải trở thành bạn bè với cô trước.
Vì vậy lần này từ nước ngoài trở về, Khương Bách Xuyên mang theo một chai Romanée-Conti Montrachet Grand Cru đến Lan Đình Biệt Viện để tỏ lòng cảm ơn.
Và…đào thêm chút thông tin hữu ích.
Lần này đã có đầu óc hơn, gõ cửa nhà Tạ Kỳ Diên.
Biết Tạ Kỳ Diên là người thế nào nên Khương Bách Xuyên cố ý chỉ chọn một món quà tặng cho họ.
Không phải tặng riêng cho Hạ Vãn Chi, cũng không phải tặng riêng cho Tạ Kỳ Diên.
Tặng riêng cho Hạ Vãn Chi sẽ bị đánh.
Tặng riêng cho Tạ Kỳ Diên chẳng có tác dụng gì.
Mỹ phẩm Obagi
Hạ Vãn Chi không hứng thú lắm với chai rượu này, điều cô hứng thú hơn là Khương Bách Xuyên đã chọn quà gì cho Vân Lệ.
Khương Bách Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là một bó hoa thôi.”
Hạ Vãn Chi nhướng mày: “Hoa hồng Juliet?”
Khương Bách Xuyên sững sờ.
Cô ấy đoán trúng như vậy sao?
Anh ta nhìn Tạ Kỳ Diên: “Cậu tặng người ta rồi à?”
Tạ Kỳ Diên khịt mũi: “Tôi không tặng thứ quê mùa như vậy.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Hoa hồng mấy chục triệu mà Tạ Kỳ Diên bảo quê mùa.
Hạ Vãn Chi ôm gối cười ngả vào vai Tạ Kỳ Diên, giải thích: “Vân Lệ thích hoa, đầu óc đàn ông các anh lại đơn giản, đương nhiên nghĩ cái gì quý giá thì tặng cái đó.”
Cô dừng một chút, nghiêm túc nói: “Nhưng Khương tổng, anh có nghĩ tới, sau khi Vân Lệ biết anh tặng hoa hồng giá trên trời cô ấy có nhận không, và sẽ nhận với thân phận gì?”
Câu nói này khiến Khương Bách Xuyên hoàn toàn á khẩu.
Là anh vội vàng muốn đem những thứ tốt nhất cho Vân Lệ, lại quên mất đứng ở góc độ của Vân Lệ để suy nghĩ vấn đề.
Khương Bách Xuyên như được khai sáng, cảm kích nhìn Hạ Vãn Chi một cái rồi cầm điện thoại lên: “Vậy tôi trả hoa.”
Tạ Kỳ Diên kịp thời ngăn lại: “Trả?”
“Ừm, vận chuyển hàng không, lúc này chắc sắp về đến trong nước rồi, chắc là trả được.” Khương Bách Xuyên gõ màn hình liên lạc với thư ký của mình.
Mấy chục triệu đấy, không thể để Vân Lệ nghĩ anh phá của.
“Không cần trả.” Tạ Kỳ Diên mặt dày mày dạn nói một câu, “Chuyển cho tôi, tôi tặng bạn gái tôi.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Giây trước còn nói không tặng thứ quê mùa như vậy.
Hỏi anh có tự vả không cơ chứ.
Tạ Kỳ Diên mỉm cười: “Đây là giúp cậu đấy, giúp cậu tiết kiệm một khoản phí vận chuyển hàng không, tiền lát nữa chuyển cho cậu, không lấy không đâu.”
Khương Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cảm ơn cậu.”
Hạ Vãn Chi cuộn mình trên sofa cười, Tạ Kỳ Diên vươn tay đặt lên lưng ghế sofa khiến Hạ Vãn Chi cười đến mức lăn vào lòng anh.
Điều này dường như đã trở thành chuyện thường ngày của hai người.
Đừng nói hai cánh cửa, hai trăm cánh cửa cũng không ngăn được sự nhiệt tình của họ.
Khương Bách Xuyên lại nghi ngờ Tạ Kỳ Diên, cái đồ chó này thật biết diễn.
Thủ đoạn “lạt mềm buộc chặt” quả thực chơi quá thành thạo.
Ấy thế mà Hạ Vãn Chi lại mắc bẫy.
Khương Bách Xuyên không nhìn nổi nữa, lúc rời đi chỉ có một con mèo già màu cam tình nghĩa ra tiễn anh ta.
Anh ta cúi đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Trường Sinh.
Bỗng nhiên hiểu ra sự thành công của Tạ Kỳ Diên không phải không có lý do.
Ông cụ nhà họ Tạ và Tạ Đàn đều là trợ công, con mèo này cũng là trợ công.
Cộng thêm chuyện nhà cửa…
Thiên thời địa lợi nhân hòa, đều bị anh chiếm hết.
Tối hôm đó Khương Bách Xuyên hiếm khi đến nhà họ Dung thăm hỏi.
Hai cháu gái nhỏ cười khanh khách chạy vòng quanh anh ta, anh ta hết cách, tay trái ôm một đứa, tay phải ôm một đứa.
Khương Hữu Dung cười nhìn anh ta: “Nói đi, tối muộn chạy qua đây, có chuyện gì cầu xin bổn cung.”
Hai anh em cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ đến lớn yêu thương nhau rồi lại hành hạ nhau, hiếm khi Khương Bách Xuyên có chuyện tìm đến cửa, Khương Hữu Dung lập tức ra vẻ.
Chuyện này phải đắc ý cả năm mới được.
Khương Bách Xuyên mặt không cảm xúc nhìn cô, hai đứa trẻ đang nghịch ngợm, miệng anh ta sắp mở lại thôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Dung Ngộ ——” Khương Hữu Dung gọi vào bếp.
Chưa đợi Khương Hữu Dung nói hết câu sau, Dung Ngộ đeo tạp dề từ bếp đi ra gọi hai đứa trẻ: “Triêu Triêu, Mộ Mộ, đừng làm phiền mẹ nói chuyện chính sự, theo ba qua đây.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Thành thạo đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhưng hai đứa nhóc lại rất nghe lời, lon ton chạy theo sau Dung Ngộ.
Không thể không nói, Dung Ngộ dỗ trẻ con đúng là có nghề.
Khương Bách Xuyên trước đây không coi trọng con heo đã ủi mất cây cải trắng nhà mình này, nhưng xem ra, sau này có lẽ còn phải tìm vị em rể… heo này để học hỏi kinh nghiệm nuôi con.
Chuyện cũ cho qua, anh ta định từ hôm nay sẽ bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt với Dung Ngộ.
“Được rồi, nói đi, rốt cuộc tìm em có chuyện gì?” Khương Hữu Dung không chịu nổi vẻ khó chịu của anh ta, suýt nữa thì nghi ngờ anh ta bị thứ gì đó nhập vào người, “Để em nghe xem chuyện lớn gì mà có thể khiến Khương tổng nổi tiếng phải đến cửa cầu xin em.”
Khương Bách Xuyên không để ý đến lời trêu chọc của cô, đi thẳng vào vấn đề: “Vân Lệ.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc trong giới hóng chuyện, Khương Hữu Dung nhướng mày, lập tức cầm hạt dưa lên cắn: “Anh nói đi, nói đi!”
Khương Bách Xuyên: “…”
Hít một hơi thật sâu: “Lần trước lừa em đó.”
Giọng anh nhẹ nhàng: “Anh thật sự thích cô ấy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.