Tạ Kỳ Diên đã tìm Diêu Cầm nhiều năm, không phải anh chưa từng nghĩ đến khả năng xấu nhất.
Nhưng anh không tin.
Cũng không muốn tin.
Anh theo dõi Hầu Mộng Thu không rời chính là để moi ra những chuyện năm đó từ miệng bà ta. Dù bà ta không biết Diêu Cầm ở đâu cũng không sao, anh chỉ cần bà ta nói ra tất cả những chuyện liên quan đến Diêu Cầm, anh có thể dựa vào những manh mối đó từ từ tìm kiếm.
Anh tin chắc Diêu Cầm sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cho nên anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Diêu Cầm có thể không cần anh nữa.
Nhưng tuyệt đối không thể chết.
Tạ Kỳ Diên chạy rất nhanh, từ phòng nghỉ của viện trưởng đến tầng ba phòng bệnh không xa, trời tuyết lớn đường trơn, Tạ Kỳ Diên loạng choạng một bước, Hoắc Dương ở phía sau nhìn thấy lòng thắt lại.
Với tốc độ nhanh nhất lao lên tầng ba, toàn thân Tạ Kỳ Diên tỏa ra hơi lạnh, đôi môi mím chặt lộ vẻ tái nhợt, nắm đấm siết chặt nổi gân xanh, hung hăng đấm vào cánh cửa nhà vệ sinh đang khóa chặt.
Tay chân gần như run rẩy.
Hoắc Dương cuối cùng cũng đuổi kịp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa này, toàn bộ sức lực tập trung vào chân phải đạp mạnh một phát.
Hầu Mộng Thu hoảng sợ la thất thanh, cùng An Tất Hoa chống cửa, đôi mắt ngập tràn nước mắt, kinh hoàng hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng.
“Hầu Mộng Thu, bà tự giác ra ngoài, hay là để tôi lật tung cánh cửa này, bà tự chọn.” Hoắc Dương và Dư Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854612/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.