Đến nơi, xe của Tạ Kỳ Diên còn chưa dừng hẳn, Hạ Vãn Chi đã ngây người nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi tấm biển nổi bật ghi “Trung tâm thương mại Tinh Diệu”.
Tòa nhà Tinh Diệu trước đây là tòa nhà văn phòng, phần lớn là các công ty nhỏ, phòng làm việc, lớp học thêm, v.v., cũng có một số ít tiệm ảnh và cửa hàng áo cưới.
Còn bây giờ tòa nhà Tinh Diệu đã biến thành Trung tâm mua sắm Tinh Diệu.
Mọi thứ đều thay đổi nhưng phòng làm việc của cô vẫn còn đó.
Cô ở lại, ở lại Tinh Diệu, cũng ở lại trong lòng anh.
Cô chiếm giữ một góc nhỏ của Tinh Diệu, cũng chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong lòng Tạ Kỳ Diên.
Mùa hè năm ngoái là những ngày tháng khó khăn nhất của Hạ Vãn Chi, nhưng trong những ngày tháng đó cô đã gặp Tạ Kỳ Diên.
Anh vừa mắng cô vừa thương cô, giả vờ không quan tâm nhưng lại hết lần này đến lần khác âm thầm giúp đỡ cô.
Khi cô rơi xuống đáy vực, chính anh là người cho cô hy vọng.
Cô dầm mưa, anh cầm ô che.
Anh dùng tài ăn nói của mình giúp cô xua tan mọi u ám, khiến mùa hè năm ngoái thêm vài phần vui vẻ.
Nói là không biết tình cảm bắt đầu từ đâu, nhưng giờ phút này, Hạ Vãn Chi hiểu rõ: từ khoảnh khắc anh động lòng trắc ẩn, sợi tơ hồng do Nguyệt lão kéo dài đã buộc vào cổ tay anh rồi.
Như mùa hạ năm tám tuổi, cô động lòng thương anh.
Ai động lòng trước không quan trọng, quan trọng là sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854619/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.