“Tiểu Hoàn Tử, gả cho anh nhé.”
“Anh muốn trở thành chồng của em, trở thành người bạn đời cùng em đi hết cuộc đời, nắm tay nhau đến già.”
“Hạ Vãn Chi, em có bằng lòng cho anh một danh phận không.”
Anh muốn cùng cô xây dựng một mái nhà.
Muốn ở bên cô mãi mãi, bốn mùa luân chuyển, năm tháng trôi qua, đời đời kiếp kiếp.
Hốc mắt Hạ Vãn Chi hơi đỏ, nghe anh nói xong đã hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.
Ngón tay bị anh nắm lấy, chiếc nhẫn đó chạm vào đầu ngón tay cô như thể nóng lòng muốn đeo vào ngón tay cô.
Gió lạnh nhưng cơ thể hai người đều đang nóng bừng.
Nước mắt lưng tròng, ươn ướt, từ từ chảy xuống.
Hạ Vãn Chi vội vàng lau đi, vừa gật đầu vừa xòe năm ngón tay: “Em đồng ý.”
Tạ Kỳ Diên khẽ cười, đeo nhẫn cho cô, lúc cụp mắt xuống, thành kính hôn lên đầu ngón tay cô.
Anh đương nhiên biết cô đồng ý.
“Anh đứng dậy đi, đưa chiếc nhẫn em chuẩn bị cho anh.” Hạ Vãn Chi kéo anh đứng dậy, tự mình thò tay vào túi, mở hộp ra rồi lấy chiếc nhẫn nam ra, không nói hai lời liền đeo cho anh.
Tạ Kỳ Diên nhìn cô cười đầy cưng chiều.
“Anh còn cười, rõ ràng là em trước mà.” Giọng Hạ Vãn Chi nghèn nghẹn, dùng chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình chạm vào chiếc nhẫn trơn của Tạ Kỳ Diên.
“Nhẫn được đặt làm riêng, tốn thời gian quá lâu, hôm nay anh mới nhận được.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, đầu ngón tay áp vào khóe mắt Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854620/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.