Vân Lệ tưởng sau khi nói xong sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình, có thể nổi điên bất cứ lúc nào, nhưng khi chữ cuối cùng vừa dứt, cô lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Trong lòng cô rất hận.
Cũng không thể nào tha thứ.
Còn sự bình tĩnh lúc này, phần lớn là vì cuối cùng cô cũng đã nói cho Khương Bách Xuyên biết lý do mình chuyển trường năm đó và lý do mình bài xích những chuyện đó.
Như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được nghiền nát hoàn toàn.
Cô vừa muốn thả lỏng, lại mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Sợ phản ứng của Khương Bách Xuyên.
Nhưng ánh mắt khẽ ngẩng lên lại thấy đôi mắt sâu thẳm của Khương Bách Xuyên dường như dấy lên một luồng sát khí hung tợn.
Vân Lệ hơi sững sờ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì kẻ ác đầy tội lỗi kia hẳn đã bị chém nghìn nhát rồi.
Ký ức đưa anh trở về mùa hè oi ả đó, Khương Bách Xuyên trốn tiết thể dục, ngủ gục dưới gốc cây lớn sau phòng dụng cụ, lúc tỉnh dậy đã tan học, anh chậm rãi đứng dậy rời đi, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng dụng cụ lại nghe thấy tiếng “loảng xoảng” bên trong.
Lúc đó tình cờ ngẩng đầu lên thấy thầy Lưu đang vội vàng tìm người, anh liền đoán trong phòng dụng cụ chắc chắn có đứa cháu trai khiến thầy Lưu đau đầu đó.
Khương Bách Xuyên thời học sinh tuy thỉnh thoảng trốn học nhưng bình thường cũng vẫn mang trong mình tấm lòng tôn sư trọng đạo, vì thế tốt bụng gọi một tiếng rồi đi qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854655/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.