Một ngày trước đêm tiểu niên, trời quang mây tạnh, nắng đông ấm áp chiếu rọi ôm trọn vạn vật.
Biệt thự Thanh Thành náo nhiệt, một đoàn người xách túi lớn túi nhỏ đi vào, cả biệt thự chỉ thiếu mỗi chữ “song hỷ” màu đỏ.
Chalide và Kiều Thù sống ở nước ngoài đã lâu, lúc này về nước lại kề vai nhau tắm nắng.
Hai ông bà già ở trên sân thượng nghe tiếng hò hét và tiếng cười của đám trẻ dưới lầu, nở một nụ cười bình yên.
Chuyện tiếp khách không cần đến họ, cũng không cần đến Hạ Vĩnh Thanh và Rose.
Hiện tại, chủ nhân và nữ chủ nhân của biệt thự này là Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi.
Những người đến đều là thế hệ trẻ, nói là đến chúc mừng Tạ Kỳ Diên, thực tế là đến thăm hỏi ngài Chalide đức cao vọng trọng của gia tộc Becker.
Tin tức bà Rose đưa bố mẹ đến Bắc Thành không được tiết lộ ra ngoài, có thể thấy đám người mang quà đến cửa này đều là người quen.
Theo họ biết, người có quan hệ tốt với con gái mình chỉ có một mình Vân Lệ.
Vậy còn lại…
Hạ Vĩnh Thanh xoa cằm, thỉnh thoảng lại chậc chậc một tiếng như thể không thể tin được, thở dài một hơi rồi lại khó hiểu chậc một tiếng: “Ngày xưa chúng ta cũng là nhờ mối quan hệ của ông nội anh và ông cụ Tạ mới có chút qua lại với nhà họ Tạ, sao Hoàn Tử nhà chúng ta…”
Bà Rose liếc nhìn đám đông người, cười hỏi: “Sao?”
Hạ Vĩnh Thanh mặt mày phức tạp: “Giỏi thật, người của bốn gia tộc lớn Bắc Thành, đủ cả.”
Rose dựa vào lan can nhìn xuống thêm mấy cái, nhận ra vài gương mặt, thầm tính toán một chút, kinh ngạc thốt lên: “Ồ, đúng là vậy.”
“Quan hệ của thằng nhóc này cũng không tệ, anh chưa từng thấy Hoàn Tử nhà ta có nhiều bạn như vậy.” Hạ Vĩnh Thanh không khỏi cảm thán.
Rose hừ một tiếng: “Bây giờ thì biết nhớ đến cái tốt của con rể rồi à?”
Hạ Vĩnh Thanh: “…”
Trong phòng khách rộng lớn, Hạ Vãn Chi và Khương Bách Xuyên trừng mắt nhìn nhau, nói đến chuyện hôm nay thu hút đông người như vậy đều là do Khương Bách Xuyên.
Vân Lệ ho khan một tiếng, chủ động chắn trước mặt Khương Bách Xuyên, ra hiệu bằng mắt: “Là lỗi của tớ, lỗi của tớ…”
Từ nhỏ đến lớn Hạ Vãn Chi không có nhiều bạn, sau khi vào cấp ba thì quen biết Vân Lệ. Dù không gặp nhau thường xuyên nhưng ông bà Hạ biết hai người thân thiết, dù mới chỉ gặp vài lần cũng xem Vân Lệ như con gái nuôi.
Lần này trở về Rose nhắc đến Vân Lệ cho nên Hạ Vãn Chi liền trực tiếp gọi Vân Lệ và Khương Bách Xuyên cùng đến ăn bữa cơm, cũng là để Vân Lệ giới thiệu bạn trai.
Nào ngờ Khương Bách Xuyên quá đắc ý, một hồi khoe mẽ liền khiến tin tức lọt ra ngoài.
Có thể cùng ăn một bữa với ngài Chalide của gia tộc Becker, đó là cơ hội hiếm có!
Thế là nhờ mối quan hệ này của Khương Bách Xuyên, nhà họ Lục cử người đến, lại vì nhà họ Lục và nhà họ Khúc quan hệ không tệ, nhà họ Khúc cũng có người đến.
Ngoài việc muốn thăm hỏi Chalide, phần lớn là muốn gặp phu nhân Kiều Thù, vợ của Chalide —
Aeon Shop
Vị danh họa quốc họa nổi tiếng, đức cao vọng trọng, sớm đã ẩn cư không hỏi thế sự.
Có lẽ là chột dạ, Khương Bách Xuyên ngượng ngùng né sang một bên, lại thấy Tạ Kỳ Diễn đang ung dung, nhã nhặn đón khách như thể không có chuyện gì.
“Cậu lại không dùng ánh mắt g**t ch*t tôi à?” Khương Bách Xuyên ngẩng đầu lên thấy bà Rose đang cười tủm tỉm nhìn xuống từ trên lầu, thầm nghĩ Tạ Kỳ Diên có phải vì có trưởng bối ở đây nên mới giả vờ không.
Tạ Kỳ Diên liếc anh ta một cái: “Giết cậu làm gì, đều là đến chúc mừng tôi.”
Khương Bách Xuyên: “…”
“Hoàn Tử không có ý trách cậu, là cậu không nói trước nên cô ấy lo lắng tiếp đãi không chu đáo.” Tạ Kỳ Diên thấy anh ta chắn đường liền kéo qua một bên, đứng cạnh Hạ Vãn Chi để cùng đón khách.
Thuận tiện nghe một loạt tiếng chúc mừng vang lên.
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Mộ Hạ được như ý nguyện.” Khương Hữu Dung đường hoàng nhét một chiếc túi xách vào tay Hạ Vãn Chi, nhìn cô và Tạ Kỳ Diên cười tủm tỉm, “Đây là thư của các fan CP viết, chị thu thập lại tặng cho hai người, coi như quà nhé.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Khương Hữu Dung đã trở thành fan hâm mộ trung thành, xông pha tuyến đầu giúp Tạ Kỳ Diên quản lý mấy triệu người hâm mộ.
Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy nóng tay, ngẩng đầu lên đối diện với Nam Tê Nguyệt bên cạnh và Lạc Nhiêu, Phong Linh Linh, Giản Chanh chỉ mới gặp vài lần, nghĩ đến họ vừa vào cửa đã tự xưng là fan hâm mộ của Mộ Hạ Hoàn Tử, mặt mày lập tức nóng bừng.
Xấu hổ.
Khương Hữu Dung khoác vai cô, chớp chớp mắt nói với Tạ Kỳ Diên: “Mộ Hạ cứ đi tiếp đãi đám đàn ông lớn tuổi kia đi, ở đây có tôi, sẽ không để Tiểu Hoàn Tử của anh ngượng ngùng đâu, với lại Hoàn Tử là bạn thân của chị dâu tôi, chúng ta đều là người một nhà.”
Mọi người ngầm hiểu ý nhìn Vân Lệ và Khương Bách Xuyên, mong hai người họ cũng mau chóng thành chuyện.
Vân Lệ bỗng dưng bị gọi tên, ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ nụ cười: “…”
Bỗng dưng hiểu được sự xấu hổ của Hạ Vãn Chi.
Cuối cùng, mấy vị trưởng bối trên lầu lần lượt xuống, dời đi sự chú ý của mọi người đang liên tục trêu chọc cặp đôi sắp đính hôn.
Vân Lệ phản ứng nhanh nhất, nhanh nhẹn gọi một tiếng: “Chú, dì, mời ngồi…”
Mau giúp chuyển hướng hỏa lực đi.
Hạ Vãn Chi khẽ liếc nhìn bà Rose, thầm nghĩ bộ dạng xấu hổ vừa rồi của mình chắc chắn đã bị nhìn thấy hết rồi.
Đợi xem kịch đủ rồi người mẹ này mới vội vàng xuống.
Bà Rose đón nhận ánh mắt của con gái mình nhưng chỉ cười không nói, nháy mắt với cô một cái, ánh mắt như nói: “Có chồng bên cạnh, sợ gì chứ.”
Hạ Vãn Chi lại chuyển tầm mắt nhìn Tạ Kỳ Diên.
Cái tên đáng ghét này còn đang tận hưởng những lời chúc mừng của người khác.
Hạ Vãn Chi: “…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.