Đêm tiểu niên, hai chiếc xe trước sau từ từ dừng lại trước cửa nhà cũ của nhà họ Tạ.
Ông cụ Tạ dẫn theo con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái sớm đã đợi ở cửa chuẩn bị chào đón.
Tạ Đàn căng thẳng khoác tay ông cụ đứng ở hàng đầu, miệng nhỏ líu lo hỏi: “Ông nội, ông ngoại của chị Hoàn Tử có nói tiếng Trung không ạ?”
Ông cụ qua loa đáp một tiếng: “Có.”
Tạ Đàn lại hỏi: “Lát nữa chúng ta phải thể hiện thế nào ạ? Họ có ghét nhà chúng ta không?”
Ông cụ vỗ đầu cô: “Tất cả phải cười lên cho ông! Họ sẽ không ghét đâu.”
Rõ ràng là trả lời câu hỏi của trẻ con nhưng thực tế là cảnh cáo con trai, con dâu và hai đứa cháu trai phía sau phải biết điều.
Hai nhà chú hai, chú ba của nhà họ Tạ đứng ngay ngắn phía sau, ngoài thím ba nhà họ Tạ vừa mới sinh con, còn đang ở cữ chưa ra ngoài, những người khác đều có mặt đông đủ.
Hai chiếc xe dừng hẳn, ông cụ lập tức tiến lên.
Cửa xe mở ra, Tạ Kỳ Diên xuống xe trước mở cửa cho Rose và Hạ Vĩnh Thanh ở ghế sau.
Chiếc xe phía trước không phải của vợ chồng Chalide mà là của vợ chồng Hạ Vĩnh Thanh, ông cụ Tạ khẽ gật đầu, sau đó từ từ chuyển tầm mắt nhìn chiếc xe phía sau, vui vẻ ra mặt tiến lên chào đón: “Ngài Chalide, phu nhân Kiều Thù, mời mời mời ——”
Hạ Vãn Chi vừa xuống xe đã thấy các bậc trưởng bối đang chào hỏi nhau, vượt qua đám đông người, đối diện với ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854659/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.