Sau bữa trưa, ông cụ cho hai nhà chú hai chú ba về, chỉ giữ lại Tạ Đàn.
Trong lúc trò chuyện, Chalide và Kiều rõ ràng không hề vội vàng nói đến chuyện hôn nhân của hai nhà. Ông cụ mấy lần định mở lời lại bị Chalide lái sang chuyện khác.
Hạ Vãn Chi mím môi cười không nói gì.
Trong tình huống thế này, lời cô nói chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông cụ và Tạ Kỳ Diên từ căng thẳng chuyển sang lo lắng.
Ông cụ liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.
Rồi lại nhìn sang Rose, thấy bà đang chơi với Tạ Đàn.
Ông cụ lại chuyển tầm mắt sang Hạ Vĩnh Thanh.
Hạ Vĩnh Thanh uống một ngụm trà, khẽ dời tầm mắt nhìn ra xa.
Ông cụ Tạ: “…”
Không sao, ông hiểu được.
Nếu ông cũng phải gả Tạ Đàn nhà mình cho người khác, ông cũng không nỡ.
Hạ Vãn Chi bình thản pha trà uống, thỉnh thoảng mới tham gia đôi câu vào cuộc trò chuyện giữa ông cụ và ông bà ngoại, cho đến khi vạt áo bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo.
Đôi mắt Hạ Vãn Chi trong veo, cố gắng nín cười, trực tiếp nắm chặt bàn tay ấy rồi đan mười ngón vào nhau rồi khẽ ho vài tiếng.
Trò chuyện đủ rồi, khảo sát đủ rồi, đến lúc bàn chuyện chính rồi.
Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên quả thật rịn mồ hôi, ban đầu còn ra vẻ tự tin nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy chủ đề càng lúc càng đi xa, thấy Hạ Vĩnh Thanh nghiêm mặt, thấy Rose chỉ lo chơi với Tạ Đàn…
Anh căng thẳng rồi.
Sợ họ bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854660/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.