Trong khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo của các thiết bị y tế.
Tạ Thiên Tề vẫn đang chờ đợi.
Một lúc lâu sau, ánh mắt ông mới từ phía cửa dời lại về phía Tạ Kỳ Diên.
Ông dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Kỳ Diên lại chỉ có sự hối hận và lưu luyến vô hạn.
Cuối cùng, tất cả cảm xúc chỉ hóa thành một lời xin lỗi không lời.
Tạ Kỳ Diên nhìn rõ khẩu hình miệng của ông.
Đối mặt với sự thờ ơ của Tạ Kỳ Diên, Tạ Thiên Tề lại rơi lệ, hơi thở ngày càng yếu ớt, ngón tay ông khó khăn nhấc lên, vẫn cố gắng gỡ bỏ máy thở.
Ông không dám mong sự tha thứ của anh.
Ông biết mình không có tư cách.
Biết thời gian của mình không còn nhiều, ông sợ không kịp, cũng sợ không còn cơ hội.
Ông cố chấp muốn nói lời cuối cùng.
“Bố muốn… gặp…”
“Xin… xin lỗi…”
Ông muốn gặp Diêu Cầm, gặp bà lần cuối, muốn tự mình nói với bà một lời xin lỗi.
Giọng nói yếu ớt mơ hồ qua máy thở truyền ra, bác sĩ cố gắng giữ chặt không cho Tạ Thiên Tề tự ý động vào máy.
Nhưng ông giãy giụa rất mạnh.
Ông nội không nỡ nhìn cảnh này, dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn Tạ Kỳ Diên: “A Diên, ông muốn nói chuyện điện thoại với mẹ cháu…”
Chuông điện thoại reo mười giây, điện thoại được kết nối, nhưng chưa kịp ông nội lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói cáu kỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854699/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.