Bộ ảnh cưới được chụp theo chủ đề bốn mùa, cộng thêm một bộ váy cưới chính thuộc chủ đề “Ánh sáng và bóng tối”, tổng cộng năm bộ.
Vì là chụp cảnh thật, chỉ riêng việc chụp năm bộ ảnh cưới này đã tốn gần bốn ngày, nếu không phải thấy Hạ Vãn Chi tiêu hao quá nhiều sức lực, Tạ Kỳ Diên sợ là sẽ chụp cả bộ “Mười đời mười kiếp”.
Chuyện đám cưới Tạ Kỳ Diên quan tâm hơn cả Hạ Vãn Chi, cũng kích động hơn.
Với mục tiêu tổ chức cho cô gái mình yêu một lễ cưới hoàn mỹ và lãng mạn nhất, Tạ Kỳ Diên gần như đích thân làm mọi việc.
Trên đường đến phòng làm việc chọn ảnh, Hạ Vãn Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút lơ đãng.
Ánh nắng qua cửa sổ chiếu xuống, vầng hào quang như đang nhảy múa trên hàng mi xinh đẹp của cô.
“Em mệt à?” Tạ Kỳ Diên đưa tay qua nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của cô.
Hạ Vãn Chi liếc nhìn, mím môi lắc đầu, nghĩ đến lễ tang của Tạ Thiên Tề vừa mới qua không lâu, Tạ Kỳ Diên lại rầm rộ tổ chức đám cưới, trong lòng có chút lo lắng: “Như vậy thật sự không sao chứ?”
Như vậy, người ngoài lại không biết sẽ bàn tán về Tạ Kỳ Diên thế nào.
Anh vốn dĩ đã mang tiếng là Diêm Vương sống, bây giờ lại thêm chuyện này, chẳng khác nào hoàn toàn khẳng định danh hiệu Diêm Vương sống của anh.
Người ta đều nói A Diên của cô lạnh lùng vô tình, nhưng họ không biết A Diên của cô tốt đến mức nào.
“Không sao.” Đầu ngón tay Tạ Kỳ Diên v**t v* lòng bàn tay Hạ Vãn Chi, lôi ông nội ra để cô yên tâm, “Không phải ông nội cũng nói không sao à?”
Hơn nữa đám cưới không tổ chức ở nhà họ Tạ, càng không mời những người không quan trọng.
Tạ Kỳ Diên không thể nào vì một Tạ Thiên Tề mà thay đổi ngày cưới.
Truyền thống gì, phong tục gì, dù có là Thiên Vương lão tử đến cũng phải nhường đường cho anh.
Anh chưa bao giờ tin vào những chuyện ma quỷ thần linh, Hạ Vãn Chi chính là thần của anh.
Có Hạ Vãn Chi ở đó, anh liền miễn nhiễm với mọi loại độc, không cần kiêng dè gì cả.
Đến studio chụp ảnh, Hạ Vãn Chi vừa xuống xe liền thấy xe của Khương Bách Xuyên theo sát phía sau từ từ dừng lại.
“Trùng hợp quá, hai người cũng đến chọn ảnh à?” Khương Bách Xuyên còn chưa xuống xe đã thò đầu ra khoe khoang.
Tạ Kỳ Diên chẳng thèm liếc anh ta một cái.
Một thời gian trước chụp ảnh cưới, Vân Lệ rảnh rỗi đến làm trợ lý nhỏ cho Hạ Vãn Chi, nào ngờ Khương Bách Xuyên như keo dính chó cũng theo đến.
Thế là sau khi Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi chụp ảnh cưới xong, Khương Bách Xuyên cũng không biết xấu hổ dỗ dành Vân Lệ cùng nhau chụp hai bộ ảnh đôi.
Ảnh đôi, đó là thứ Tạ Kỳ Diên không có.
Vân Lệ trước khi xuống xe nhéo vào tay Khương Bách Xuyên một cái, liếc mắt ra hiệu cho anh đừng khoe khoang tự mãn.
Hạ Vãn Chi cũng không biết hai người đàn ông lớn tuổi này đang ganh đua điều gì nhưng không hiểu sao lại thấy buồn cười: “Vào trong chọn ảnh sớm đi, trong studio chỉ có Trúc Tử, em sợ cô ấy bận đến phát điên.”
Giày nam nữ
“Studio danh tiếng thì nổi rồi, nhưng bận đến mức thế này, kết hôn cũng phải tranh thủ thời gian.” Vân Lệ xót xa ấn vào thái dương Hạ Vãn Chi, cảm thán, “Cậu không phải định xếp lịch làm việc đến hết năm nay chứ?”
Đến nước này rồi mà còn chưa ngừng nhận đơn, Vân Lệ nhất thời không hiểu Hạ Vãn Chi nghĩ gì.
Hạ Vãn Chi liền chỉ cười cười: “Chỉ nhận đến tháng bảy.”
Tháng bảy bận xong, thời gian sau đó liền hoàn toàn rảnh rỗi.
Tạ Kỳ Diên chỉ nghĩ Hạ Vãn Chi yêu thích công việc, nhưng nghe thấy câu nói này lập tức hiểu ra ý của cô.
Lịch trình xếp kín đến hết tháng bảy.
Đến tháng tám, Diêu Cầm muốn về Nam Thành.
Kinh ngạc nhìn vợ mình, ánh mắt Tạ Kỳ Diên sâu thẳm.
Cô muốn cùng Diêu Cầm về Nam Thành.
Đối diện với ánh mắt của anh, Hạ Vãn Chi nghiêng đầu cười cười, không hề giải thích gì.
Nhiếp ảnh gia giỏi bắt trọn những khoảnh khắc đẹp, nhất là khi gặp được người mẫu tốt liền không kìm được mà liên tục bấm máy, nhìn hàng ngàn tấm ảnh, Hạ Vãn Chi thoáng chốc rơi vào băn khoăn.
Người chọn ảnh không ngớt lời khen bọn họ rất ăn ảnh.
Hạ Vãn Chi cong môi, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Kỳ Diên một cái.
Nụ cười Tạ Kỳ Diên càng thêm rạng rỡ: “Vợ anh đẹp thế này, còn cần chỉnh sửa gì nữa?”
Hạ Vãn Chi: “…”
Khóe miệng người chọn ảnh khẽ giật, không hiểu mấy chiêu của mấy vị tổng tài bá đạo này, cuối cùng lặng lẽ chọn cách im lặng.
Studio chụp ảnh này là do Khúc Hoài giới thiệu cho Tạ Kỳ Diên, chủ studio và Khúc Hoài coi như là bạn bè, chính vì từng chịu đựng sự hành hạ của hai anh em nhà họ Khúc cho nên nhân viên phụ trách tiếp đãi sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Không cần đưa ra ý kiến, thuận theo gật đầu nói tốt là được.
Chọn ảnh mất hơn một tiếng đồng hồ, trong thời gian này Hạ Vãn Chi thỉnh thoảng trả lời tin nhắn của Trúc Tử, cô làm nhanh hơn bên Vân Lệ nên trong lúc chờ cũng dần tĩnh tâm, rồi nghĩ đến lễ cưới bốn ngày sau.
Mọi người đều mong đợi ngày đó đến, thực ra cô cũng vậy.
Người bên cạnh đều đầy mong đợi, bận rộn vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới này, cô biết mình không nên làm mọi người cụt hứng, nhưng mỗi khi yên tĩnh lại, cô đều nhớ đến tang lễ của Tạ Thiên Tề cách ngày cưới chỉ hơn 20 ngày.
Ông nội miệng thì nói không sao, nhưng ông luôn tuân thủ quy củ, chuyện hỷ tang xung khắc, trong lòng ông làm sao có thể không chút để ý.
Với lại, những người khác trong nhà họ Tạ lại sẽ lén lút bàn tán gì vềTạ Kỳ Diên?
Người mới mất, dù có không còn tình cảm gì nhưng cũng vẫn là bố ruột của anh.
Mấy ngày nay Hạ Vãn Chi bị đạo đức chi phối đến đầu óc hơi rối loạn.
“Có nơi có một phong tục thế này.” Tạ Kỳ Diên ngồi cạnh cô, bỗng lên tiếng, “Trong vòng trăm ngày sau khi người thân mất vẫn có thể tổ chức hôn lễ.”
Hạ Vãn Chi hơi sững sờ nhìn Tạ Kỳ Diên, lông mi khẽ rung.
Bất ngờ khi suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, cũng tò mò về lời nói ” Trong vòng trăm ngày sau khi người thân mất vẫn có thể tổ chức hôn lễ ” của Tạ Kỳ Diên.
Tạ Kỳ Diên vốn không bị quy củ ràng buộc, nhưng anh làm sao có thể nhìn Hạ Vãn Chi vì lo lắng cho danh tiếng của anh mà gánh chịu sự lên án của đạo đức thay anh.
“Mẹ nói với anh đó, Nam Thành có phong tục như vậy.” Tạ Kỳ Diên nắm tay Hạ Vãn Chi, từ từ nói, “Nếu có ai nói xấu, anh sẽ dùng lý do này để phản bác.”
“Cô giáo Hoàn Tử không cần lo lắng anh sẽ bị người đời lên án đâu.” Tạ Kỳ Diên khẽ cười an ủi vợ mình, “Họ là cái thá gì, cũng xứng đến chỉ trích anh sao?”
Ngạo mạn ngang ngược như vậy, tùy tiện ngang tàng như vậy.
Ánh sáng đã tắt trong mắt Hạ Vãn Chi bỗng dưng lại ngập tràn trở lại, chỉ trong nháy mắt sáng bừng lên, xen lẫn sự quyến luyến sâu sắc: “Đúng vậy, sao em lại không nghĩ ra chứ.”
A Diên của cô tốt như vậy, không ai có tư cách phê bình anh.
“Từ sáu tuổi anh đã không còn gọi ông ta một tiếng bố, ông ta lại là bố kiểu gì, anh lại cần phải giữ hiếu đạo kiểu gì.” Cuối cùng cũng dỗ được người vui vẻ, Tạ Kỳ Diên hơi nhướng mày, nói một cách ẩn ý, “Huống hồ anh còn có một người bố kế đang tranh giành vị trí đó, muốn giữ hiếu thì giữ cho ông ta.”
Tạ Kỳ Diên đã nghĩ rồi, chỉ cần Diêu Cầm bằng lòng, anh có thể mở rộng cửa chào đón Liễu Thư Bạch.
Hạ Vãn Chi bật cười, nhớ đến Liễu Thư Bạch không danh không phận nhưng lại sống chết không chịu rời đi, không khỏi cảm thán tình nghĩa trên đời này.
Có người đẩy bạn xuống vực sâu.
Có người kéo bạn trở lại nhân gian.
Liễu Thư Bạch mười năm một lòng kiên trì chờ đợi, tình cảm son sắt, cuối cùng cũng chờ được ngày nắng ấm sau mưa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.