Chiếc cà vạt đen quấn chặt lấy đôi tay có khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên căng cứng, hơi thở dồn dập và nặng nề đã chứng minh rằng anh đã kìm nén đến cực hạn.
Tay nghề điêu luyện này của Hạ Vãn Chi đều là do Tạ Kỳ Diên dạy cô lúc chưa đăng ký kết hôn.
Luyện mãi thành quen, những tinh túy mà ngày trước chưa lĩnh hội hết, đêm nay đều được cô áp dụng lên người anh.
“Bảo bối —”
Thái dương Tạ Kỳ Diên nổi gân xanh, như đang cầu xin.
“Cô giáo Hoàn Tử…”
“Vợ yêu, nghe lời nào.”
“Tháo cà vạt ra đi —”
Đầu gối vô tình chạm vào ly rượu vang đặt trên tủ đầu giường, chất lỏng màu đỏ thẫm chưa uống hết chảy dọc theo bàn xuống.
Hạ Vãn Chi thích tiếng thở hổn hển lúc này của Tạ Kỳ Diên, mọi giác quan trên cơ thể và những cảm xúc sâu thẳm trong lòng đều bị k/ch thích, tay cô mỏi nhừ, mềm oặt dựa vào người Tạ Kỳ Diên, bên cổ toàn là hơi thở nóng rực của anh.
Nút thắt cà vạt được nới lỏng, sau đó trượt khỏi kẽ tay anh, rơi xuống đất, “nghỉ hưu vẻ vang”.
Hạ Vãn Chi thích quấn lấy anh nhưng anh thì không.
Anh càng thích đôi tay Hạ Vãn Chi ôm chặt lấy anh, đau đớn khó chịu thì cào anh, vui vẻ sung sướng thì dùng hết sức lực ôm anh.
Tiếng rên khẽ trầm ấm gợi cảm dần hòa quyện.
Đó là âm thanh du dương nhất thế giới,
Là thiên âm chỉ thuộc về riêng Tạ Kỳ Diên.
Đêm tối gợi cảm, đêm…còn rất dài.
“Em ổn không?” Tạ Kỳ Diên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854704/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.