Cơn giận ban ngày đã được nụ hôn chủ động của Hạ Vãn Chi xoa dịu, nhưng đến tối thì vẫn phải “truy thu”.
Tạ Kỳ Diên ôm người phát ti.ết nỗi ghen tuông.
Hạ Vãn Chi không chịu nổi mắng anh: “Anh đúng là đồ mặt người dạ thú!”
Tạ Kỳ Diên “khiêm tốn” thừa nhận: “Ừ, anh còn vô liêm sỉ nữa.”
Cô mắng người cũng chỉ có mấy câu đó, tiếng lẩm bẩm nghèn nghẹn như gãi vào tim anh, tê dại ngứa ngáy.
Cứ như đang cổ vũ anh vậy.
Nhưng dù có vô sỉ đến đâu anh cũng biết chừng mực.
Tối nay kết thúc sớm, hai người từ phòng tắm trở lại phòng ngủ, Hạ Vãn Chi kêu đói, Tạ Kỳ Diên liền nhanh nhẹn vào bếp.
Mùa hè ở nhà có thể thoải mái không mặc áo, Tạ Kỳ Diên cứ thế cởi tr/n, bên dưới mặc một chiếc quần dài trong bộ đồ ngủ ba món của Hạ Vãn Chi.
Áo sơ mi và quần đùi trong bộ ba món thì Hạ Vãn Chi mặc.
Có lẽ không ngờ Tạ Kỳ Diên lại còn có sở thích mặc đồ ngủ của mình, Hạ Vãn Chi nhất thời không nhịn được, ghé sát vào nhéo mông Tạ Kỳ Diên hai cái.
“Còn muốn nữa à?” Về khoản lưu manh thì Tạ Kỳ Diên hoàn toàn thắng thế.
Hạ Vãn Chi lườm anh một cái rồi rút tay lại: “…”
Quần ngủ quá nhỏ, mặc vào người Tạ Kỳ Diên trông như quần bó sát, nhất là phần trước.
Hạ Vãn Chi nén lại ý nghĩ tà ác của mình, nhắm mắt lại mắng anh một câu: “Không thể nhìn nổi…”
Tạ Kỳ Diên nhún vai, quay đầu nhìn bóng lưng cô vợ nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854707/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.