Tháng tám.
Cuối hè, tiết trời dần mát mẻ.
Nhưng mùa hè ở Nam Thành vẫn chưa kết thúc.
Thị trấn nhỏ khói mưa nhẹ nhàng bao phủ những mái ngói xanh, những giọt mưa tí tách chảy qua chiếc ô giấy dầu rơi xuống con hẻm đá xanh.
Tạ Kỳ Diên thu ô lại đặt trước cửa sân nhỏ, đang định đẩy cửa liền thấy cánh cửa đó tự mình hé ra một khe.
Tháng trước sân nhỏ có một con mèo hoang, Diêu Cầm cho nó ăn hai lần nó liền ở lì không đi.
Cánh cửa này chính là do con mèo đó mở.
Mèo là mèo tam thể nhỏ, tuổi khoảng một năm, có hai chùm lông dài trông lanh lợi, bên dưới là bộ lông xù xì bướng bỉnh.
Diêu Cầm đã nhận nuôi chú mèo lanh lợi nhưng cứng đầu ấy, đặt tên là Bình An.
“Tiểu Bình An!” Ngoài cửa ướt sũng, Hạ Vãn Chi cười tủm tỉm ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng để tránh nó chạy ra ngoài làm bẩn chân.
Có lẽ ngửi thấy mùi Trường Sinh trên người Hạ Vãn Chi, Bình An vốn hiếu động lúc này lại ngoan ngoãn nằm im ngửi quần áo Hạ Vãn Chi.
Tạ Kỳ Diên liếc nó một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
Có Hạ Trường Sinh tranh giành sự yêu chiều đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một Tiểu Bình An.
“Hoàn Tử đến rồi à? Mau vào đi!” Diêu Cầm nghe thấy tiếng động đi ra, tay vẫn còn cầm một cuộn len, mơ hồ có thể thấy là đang đan vòng cổ cho Bình An.
Tạ Kỳ Diên khẽ liếc qua một cái, thấy trạng thái Diêu Cầm không tệ, không có gì đáng lo, liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854708/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.