" Thế nào? Anh không thích?" Lãnh Tiếu Tiếu nghi ngờ nhìn anh, trong mắt lộ ra sự không hiểu.
" Ách, không đúng sao?" " Đó chính là thích à nha? Làm gì hung dữ vậy?" Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy mình rất uất ức. " Không có, anh không có hung dữ với em, chỉ là. . . bộ dạng này của em, làm cho anh không thể kiềm chế được?" Hàn Trạch Vũ gian nan nói. Mỗi lần bị tiểu yêu tinh này trêu chọc đều có thể khiến cho anh từ một cao thủ lão luyện trở thành một tiểu tử ngây ngô bị nắm trong tay, như vậy quá kích thích đi, anh thật sự rất khó nhẫn nại. " Là anh muốn em hôm nay để cho anh hưởng thụ hay sao?" Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, đáy mắt hiện lên nụ cười hả hê, tay của cô lại nhẹ nhàng cầm nó, nụ cười xấu xa tràn ngập cả khuôn mặt. " Tiểu yêu tinh, em cố ý có phải hay không?Vậy thì tốt, hôm nay anh liền dùng ưu thế của đàn ông đối xử với em thật tốt?" Hàn Trạch Vũ nói xong liền nhìn về phía áo ngủ của cô, thuận tay tháo cái ngủ chướng mắt trên người cô xuống. " A. . . . . . Không cần? A, em sai rồi, bỏ qua cho em đi được không?" Bị công kích Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được cầu xin anh tha thứ. " Hối hận đã không kịp nữa rồi, em à, hiện taị anh đổi cho em quyền hưởng thụ thật tốt. . . . . ." "A. . . Không cần. . ." Tiếng gào mập mờ tràn đầyTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-choc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/654832/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.