Tòa trang viên này xem ra rất rộng.
Cây ngô đồng lớn cành lá rậm rạp, còn có nhiều cây hoa cỏ không biết tên, hết sức xinh đẹp, lay động trong gió. Tòa nhà làm cho người ta cảm giác đây là một khu vườn rộng lớn, Lữ Duy Duy thật sự không có cách nào làm hòa hài cảnh tượng này cùng với những người đàn ông áo đen bên hông đeo súng kia.
" Lữ tiểu thư, lão gia đang ở tại hậu viện chờ cô. Cô đi theo con đường này, xuyên qua một hòn non bộ là có thể thấy rồi. Xin mời?"
Lữ Duy Duy đi theo phương hướng mà chú Lâm chỉ, mơ hồ có thể thấy một hòn non bộ lớn, cô hơi nghi ngờ nhìn chú Lâm : " Không phải chú dẫn cháu tới sao?"
" Cái này, lão gia bình thường không thích người khác quấy rầy." Chú Lâm nói xong liền xoay người rời đi.
Chỉ còn Lữ Duy Duy đứng một mình ở đó, lo lắng bất an.
Không ưa thích bị người khác quấy rầy tại sao phải bắt cô tới đây? Hiện tại mình đi tới không phải là quấy rầy ông ta sao? Thật là một đám người không thể hiểu nổi.
Lữ Duy Duy nói thầm một phen, bắt đầu đi theo hướng chú Lâm chỉ.
Cô mới vừa đi xuyên qua núi giả, còn chưa kịp thấy rõ ràng cảnh tượng phía sau hòn núi giả đó, thì một giọng nam lạnh lùng trầm thấp vang lên.
" Là Lữ tiểu thư sao?"
" À?" Không có chuẩn bị tâm lý Lữ Duy Duy bị giọng nói làm cho giật bắn mình.
" Hù được Lữ tiểu thư rồi hả ? Lá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-choc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/654841/chuong-118.html