Tiếu Lãng có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng có chút phiền muộn.
Nếu như mà biết rõ lời nói nhắc đến Hàn Trạch Vũ cô sẽ mất hứng, anh chắc chắn sẽ không nói, tối thiểu mình vẫn như vậy có thể nhìn cô nhiều một chút, ở lại một thời gian. "Được, Lãnh tiểu thư, vậy tôi đi trước, cô nhớ có chuyện cần tôi giúp một tay liền gọi điện thoại cho tôi." Tiếu Lãng nói xong, có chút buồn bực xoay người chuẩn bị rời đi. "Tiếu Lãng, cám ơn anh quan tâm, anh đừng gọi tôi là Lãnh tiểu thư, gọi tôi là Tiếu Tiếu tốt lắm, đối với anh, tôi có loại cảm giác rất quen thuộc, chúng ta trước kia đã gặp qua sao?" Thấy bóng dáng của Tiếu Lãng có chút cô đơn, một cảm giác quen thuộc đánh tới. "Có lẽ vậy, tôi đi trước?" Thân thể Tiếu Lãng lưng khẽ cứng ngắc, trên mặt hiện lên cười khổ Lãnh Tiếu Tiếu cũng là không cách nào thấy. Tiếu Lãng vừa mới đi ra khỏi, Hàn Trạch Vũ liền đứng lên, "Cô ấy như thế nào?" "Cô ấy hiện tại không sao, tất cả đều rất bình thường." Tiếu Lãng lạnh lùng nói xong, trong lời nói có một chút lạnh lẽo. Hàn Trạch Vũ một lòng muốn gặp Lãnh Tiếu Tiếu, cũng không có để ý đến biến hóa của Tiếu Lãng. "Bây giờ tôi muốn vào nhìn cô ấy một chút?" Hàn Trạch Vũ nói xong đẩy cửa đang chuẩn bị đi vào. "Tiếu Tiếu nói cô ấy mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi, cô ấy không muốn gặp bất luận kẻ nào." Tiếu Lãng vừa nghĩ tới bác sỹ nói, nghĩ đến vếtTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-choc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/654845/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.