Trở lại phòng khách của tòa nhà chính, Tô Lăng Hành đang chơi cờ vua với ông nội. Cậu bé rất tập trung, bố đứng bên cạnh hồi lâu mà cậu cũng không nhận ra, cho đến khi Tô Minh Tranh không nhịn được nhắc nhở con trai: "Đi sai rồi, Hành Bảo."
Nghe vậy, Tô Lăng Hành bĩu môi, tỏ vẻ không phục: "Bố! Sao bố lại nhắc con! Đừng nhắc con! Cho dù con có sai cũng không sao cả, con còn trẻ, con còn nhỏ mà! Sau này con sẽ có rất nhiều, rất nhiều khoảnh khắc thành công!"
"Ai dạy con mấy câu này thế?" Tô Minh Tranh cúi xuống cọ cằm con trai, "Bố thấy con cao lên rồi đấy, Tô Lăng Hành."
"Đúng vậy, đúng vậy, vì con là trẻ con mà. Trẻ con sẽ cao lên! Ăn nhiều cơm sẽ cao lên! Bố thì không! Ông cũng không! Bà cũng không!" Ngừng một chút, cậu bé quay đầu nhìn bố: "Mẹ cũng không! Vì mọi người đều là người lớn rồi!"
Tô Minh Tranh véo má con trai, nói với bố đang ngồi đối diện chơi cờ cùng cậu bé: "Cô ấy đang nghỉ ngơi ở tòa nhà nhỏ."
Bố Tô gật đầu: "Phải nghỉ ngơi cho tốt. Mới về nước mấy ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Mấy ngày nay con cũng đừng làm phiền con bé, để mẹ của Hành Bảo nghỉ ngơi cho tốt."
"Mẹ của Hành Bảo? Vậy đó là mẹ của con rồi." Tô Lăng Hành đứng dậy khỏi ghế, hai tay chống nạnh, lặp lại bốn chữ vừa rồi một cách rõ ràng: "Mẹ của Hành Bảo! Con là Hành Bảo! Vậy đó là mẹ của con rồi!"
Tô Minh Tranh khoanh tay, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-lac-loi-ung-tay-hoa/1214168/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.