Tống Tụng vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Minh Tranh bằng đôi mắt to tròn và sáng của cô.
Ngực Tô Minh Tranh phập phồng, dường như thực sự tức giận vì lời nói của Tống Tụng.
"Gọi tôi làm gì? Tôi đã nói với anh điều kiện để tái hôn rồi, anh tự suy nghĩ đi." Vừa dứt lời, Tống Tụng quay người bỏ đi.
Tô Minh Tranh nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm. Cho đến khi Tống Tụng đi đến cửa anh mới sải bước đến trước mặt cô, "Ngay cả khi tôi đồng ý, bố mẹ tôi cũng sẽ không đồng ý."
Tống Tụng lạnh lùng hất tay Tô Minh Tranh đang đặt trên cánh tay cô ra, cười lạnh: "Anh đâu phải con nít, bố mẹ anh quản được anh sao? Anh còn chẳng bằng tôi, ít nhất tôi sẽ không lấy bố mẹ ra làm lý do cho những việc mình không muốn làm. À, tôi không có mẹ, còn bố thì cũng như không có."
Tô Minh Tranh thở dài, nắm chặt tay Tống Tụng, kiên nhẫn nói: "Tôi đưa em đến bệnh viện."
Ngồi trên ghế phụ, Tống Tụng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ lúc rời khỏi căn hộ đến giờ, cô không nói thêm lời nào với Tô Minh Tranh.
Tô Minh Tranh im lặng lái xe. Bây giờ anh cũng cần một không gian yên tĩnh để bình tĩnh lại.
Đến bệnh viện, chưa kịp để Tô Minh Tranh dừng xe Tống Tụng đã mở cửa xe định xuống, khiến anh giật mình.
"Tống Tụng!" Tô Minh Tranh vươn người nắm lấy cổ tay cô, "Em muốn nhảy xuống xe à!"
Tống Tụng nhìn Tô Minh Tranh một cách lạnh lùng, hất tay anh ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-lac-loi-ung-tay-hoa/1214169/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.