Dương Thần Sơ không đến bệnh viện mà về thẳng Đài Truyền hình. Khi cô bước vào đại sảnh, bảo vệ và tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Cũng phải thôi, chắc hẳn lúc này trông cô rất thảm hại. Quần áo tuy đã được rửa qua nước nhưng vết máu và bụi bặm vẫn bám chặt vào vải, đầu tóc đôi chỗ vẫn rối và tay chân thì đầy vết xước.
Dương Thần Sơ nhấn thang máy lên tầng hai mươi, cửa thang máy vừa đóng, cô ngã khụy xuống. Lúc này cô thật muốn khóc, muốn bản thân được nghỉ ngơi dù chỉ là một chút. Cô vòng hai tay ôm lấy người, quần áo mỏng manh không thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô lúc này.
Vào đến phòng làm việc, đồng nghiệp thấy cô như vậy thì xúm lại hỏi thăm, họ cũng đã xem được bản tin cô đưa lúc chiều. Có người tốt bụng đã đi mua hộ cô một bộ quần áo, rửa người sạch sẽ và thay quần áo khác xong, Dương Thần Sơ tới phòng của Triệu Phương.
Cô gõ cửa phòng nhưng không thấy gì, mở cửa phòng ra thì mới biết không ai có ở trong cả.
Chị lao công đi qua tốt bụng nhắc nhở cô: "Trưởng phòng Triệu có việc nên đi ra ngoài từ chiều rồi."
Dương Thần Sơ cảm ơn chị ta rồi quay trở lại bàn làm việc của mình. Điện thoại bị cô vứt ở trên bàn rung lên.
Cô mệt mỏi đưa tay ra mò điện thoại. Bàn làm việc của cô lúc nào cũng bừa bộn giấy tờ, cô mò mẫm lung tung trên bàn khiến tài liệu rơi lả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012681/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.