Trong xe, không khí ám muội bao trùm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to trong cùng mái tóc đen nhánh, mượt mà của Dương Thần Sơ cứ thế hiện rõ trước mặt Lục Dương.
Ngay lúc này, Dương Thần Sơ vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đồng tử của anh.
Cô thu người về, nói: "Nói thật, sự việc mấy tháng trước tại Đài Truyền hình kia, tôi rất lấy làm cảm tạ anh. Nhưng anh có nghĩ đến đặc thù công việc của chúng ta không? Một người làm phóng viên giải trí, một người lại là nghệ sĩ, người của công chúng. Tiếp xúc nhiều với nhau quá là không nên. " Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tiếp tục: "Thân là một phóng viên, việc của tôi là đi đào bới đời sống riêng tư của các người. Tôi biết chứ, trong mắt mấy người, ai chẳng coi chúng tôi là đám chó săn. Nhưng anh biết không, nghệ sĩ các anh phải diễn xuất, nhảy múa, hát hò...để sinh sống, vậy cớ gì chúng tôi lại không thể? Mấy người ngoài miệng cứ coi chúng tôi là đám người phiền phức, vậy tại sao nhiều lúc còn lợi dụng chúng tôi để leo cao?"
Dương Thần Sơ nói đến đây thì dừng lại, cô dường như đã bộc bạch lòng mình ra hết, mọi suy nghĩ, uất ức kể từ khi vào nghề, cô đều trút hết ra ngoài.
Lục Dương im lặng, anh không lên tiếng ngăn cản cô, cũng không bao biện cho chính mình.
"Anh cứu tôi, vậy nên tôi mới khô g muốn đối xử với anh như những người khác. Những chuyện riêng tư của anh, tôi không đi đào sâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.