Mười phút sau Lý Thấm quay lại, anh chui vào trong xe, người run lên cầm cập: "Phía trước xảy ra tai nạn, một bà cụ bị ô tô đâm vào, vốn tôi chỉ đến xem có việc gì không, ai ngờ bị người khác kéo đến, đành phải bế bà cụ lên xe cho người khác trở đến bệnh viện. Đúng là xui xẻo đủ đường. Giờ cảnh sát vẫn đang giải quyết, có lẽ phải tắc đường nửa tiếng nữa. "
Trên quần áo của Lý Thấm có dính đầy máu, mùi tanh nồng nặc nhanh chóng lấn át mùi hương dịu nhẹ trong xe. Lục Dương khó chịu, anh không ngửi được mùi như vậy, lên tiếng nhắc nhở: "Anh đi mua tạm bộ quần áo khác thay đi, trên người toàn là máu me, không hợp vệ sinh. "
Lý Thấm ngửi người mình, thấy quả thật là khó ngửi, anh lại xuống xe, đi mua tạm bộ quần áo.
Quay trở lại xe, Lý Thấm thấy Lục Dương đã ngủ, sắc mặt có hơi kém.
Anh lo lắng, đi ra ghế sau, sờ trán Lục Dương thấy rất nóng. Lý Thấm lay người Lục Dương: "Này, Lục Dương! Lục Dương! "
Người đàn ông mở mắt, Lý Thấm lo lắng hỏi: "Anh bị sốt cao như vậy sao không nói với tôi một tiếng? "
"Tôi không sao. Phía trước bắt đầu thông thoáng rồi kìa, anh mau lái xe đi. "
Lý Thấm 'haiz' một tiếng, đi lên phía trước, khởi động xe: "Anh cũng phải biết chăm sóc sức khỏe của bản thân một chút chứ, sắp cuối năm rồi, lịch làm việc sẽ rất dày đặc. "
Lục Dương không đáp lại, anh với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012688/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.