Giang Thành Xuyên để mấy tờ đô la xuống bàn, anh đứng dậy, thẫn thờ quay trở lại bãi đậu xe khi nãy. Trong đầu anh lúc này là một bãi hỗn độn, lời của Cố Tư Niên thật sự đã đánh thức anh, khiến anh nhìn rõ sự việc trước mắt, nhưng anh vẫn không biết phải đối mắt với Tiêu Nguyệt-người phụ nữ đã bị anh làm tổn thương như thế nào.
Trong xe, Tiêu Nguyệt đã ngủ thiếp đi, mấy ngày nay cô làm việc không ngừng nghỉ như một người máy, giờ cơ thể như tấm giẻ lau, bị vắt kiệt nước, ỉu xìu rơi xuống đất, mặc người khác giẫm đạp.
Cô ngủ rất sâu, khi Giang Thành Xuyên mở cửa xe, cô vẫn không phát giác ra điều gì, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Anh ngồi ở ghế lái, lặng lẽ ngắm khuôn mặt người phụ nữ đã chìm sâu vào trong giấc mộng. Khi cô nhắm mắt, nét lạnh nhạt, hờ hững, sắc sảo đã không còn, cô giống như chú mèo con, thỉnh thoảng chép chép miệng, ngả đầu về một bên. Bốn năm trước, cô không hay ngủ quên trước mặt anh bao giờ, vậy nên tháng ngày sống ở Mỹ, ngay cả hồi tưởng lại dáng vẻ khi nhắm mắt của cô, anh cũng không nhớ được điều gì.
Cô là viên ngọc trân quý, sáng lấp lánh trong lồng kính rắn chắc. Còn anh là kẻ nghèo hèn, khi có cơ hội cầm viên ngọc lên chiêm ngưỡng, anh nâng niu, cẩn thận, chỉ sợ nó bị vấy bẩn hay rơi vỡ. Bất chợt một ngày, đôi tay của anh mang mùi hôi thối, anh sợ viên ngọc kia sẽ bị ảnh hưởng, vội đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012752/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.