Trời bắt đầu đổ cơn mưa rào, Lục Dương dẫn Dương Thần Sơ vào trong xe, anh tìm khăn ở phía sau, lau khô giọt nước vương trên tóc cho cô. Dương Thần Sơ khịt mũi một cái thật mạnh, cô ngẩng mặt lên: "Bố, tiểu Sơ khóc có xấu không? "
"Em nói xem? " Lục Dương không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi vậy rồi tiếp tục lau đầu cho cô. "Ngoan, không khóc nữa, anh đưa em về nhà ăn tối nhé? " Từ lúc cô bị bệnh, anh luôn nói chuyện với cô nhẹ nhàng, ngữ điệu cưng chiều nhất.
Về nhà, tâm trạng Dương Thần Sơ không tốt hơn là bao, ngay cả khi ăn tối, cô nói rất ít, im lặng ăn xong, ngồi chờ anh kết thúc bữa tối rồi mới đứng dậy, trở về phòng của mình. Lục Dương mở cửa phòng, anh thấy cô nằm co ro trong chăn, cô trùm chăn kín đầu, cả người như con kén nhỏ. Anh đi đến bên cạnh, từ phía sau ôm lấy cô. Anh tựa cằm lên tóc cô, mùi hương nhè nhẹ từ dầu gội đầu thoang thoảng khiến anh dễ chịu hơn.
"Không sao nữa, không sao nữa đâu. Cô ấy có lẽ mệt mỏi quá rồi nên muốn yên nghỉ sớm hơn một chút thôi mà. "
"Con không biết chị ấy, nhưng nhìn ảnh chị ấy, tự dưng con rất buồn. " Cô noi bằng giọng mọi, nghe giống như người bị cảm cúm: "Bố, khi con người chết rồi, họ sẽ đi đâu? "
Lục Dương ôm chặt cô hơn, cọ cọ cằm lên toa cô, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Họ sẽ đến bên người họ yêu thương. "
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012822/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.