Dương Thần Sơ ngồi trong phòng cùng thím Vu. Khi tiếng đồ vỡ vang lên, thím Vu đã ôm chặt cô, ở trong căn nhà này thời gian dài, bà cũng nhận ra nữ chủ nhân này có vấn đề, cô ấy rất giống một đứa trẻ năm tuổi. Bà vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như người mẹ an ủi con: "Có lẽ bên ngoài hai người kia bất cẩn làm rơi mấy cai cốc thôi. Không sao đâu, cô đừng sợ ha! "
Dương Thần Sơ không hề sợ hãi, cô chỉ sợ Lục Dương sẽ bị thương, người đàn ông lạ mặt kia cô thấy rất hung hãn, ánh mắt anh ta khi nhìn thấy Lục Dương giống như mồi lửa trong trận hỏa hoàn, chỉ hận không thể thiêu cháy đối phương trong giây lát.
Rất lâu sau đó, mọi âm thanh mới dừng lại, cô nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng động cơ xe, và rồi....yên tĩnh. Thím Vu thở phào một hơi, trái tim bà cũng căng thẳng theo Dương Thần Sơ gần hai tiếng. Bà đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Cô ở lại đấy nhé, tôi ra ngoài dọn dẹp. "
Dương Thần Sơ gật đầu: "Vâng ạ. "
Thím Vu mỉm cười rời đi. Dương Thần Sơ xoay người lục tìm băng cá nhân, một số loại thuốc chạy ra khỏi phòng.
Thím Vu không có ở phòng khách, bà đang đi xuống nhà kho lấy đồ don dẹp. Dương Thần Sơ vừa đi vừa tranh mảnh thuỷ tinh, sứ rơi vương vãi trên sàn nhà. Cô thấy Lục Dương nằm giữa sàn nhà, xung quanh anh có vô số mảnh đồ vỡ, anh ngước mắt lên, nhìn vào trần nhà, đôi mắt màu hổ phách nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012825/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.