Hai tiếng sau.
Hồ Xảo Xảo từ phòng phẫu thuật bước ra, Lương Nghiễn Chi vội vàng tiến tới, sốt ruột hỏi:
“Cô Hồ, cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Xương chân bị gãy, tạm thời không thể đi lại. Ngoài ra, trên người còn nhiều vết thương ngoài da.”
Bà lại lấy ra một chiếc máy ghi âm siêu nhỏ màu đen:
“Cái này tôi tìm thấy trong áo lót của cô ấy, hẳn là rất quan trọng. Ban đầu tôi định chờ Lục Tinh Dư tỉnh lại rồi trả, nhưng nghĩ đến lần trước vết roi trên lưng, cộng thêm thương tích lần này… Với tư cách bác sĩ, tôi quyết định đưa cho cậu. Có lẽ, cậu mới là cứu rỗi của cô ấy.”
Lương Nghiễn Chi khẽ giọng:
“Cô Hồ, bao giờ cô ấy tỉnh?”
“Một tiếng nữa.”
Anh gật đầu nhẹ. Lúc này, Trì Ngạn Lâm từ tầng một trở lên sau khi thanh toán viện phí, vỗ vai anh:
“Lương ca, anh đang xem gì thế?”
Thấy hàng lông mày Lương ca nhíu chặt, anh lập tức cảm thấy chẳng lành.
“Đây là thứ Tinh Dư đã liều mạng bảo vệ sao?”
Lương Nghiễn Chi chỉ khẽ gật, không nói.
…
Rạng sáng.
Lục Tinh Dư dần tỉnh sau khi thuốc mê tan. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, cô khẽ hé môi, giọng khàn. Lương Nghiễn Chi vội rót ly nước ấm, đỡ cô uống.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi nhỏ:
“Thấy thế nào rồi?”
Cô hoảng hốt, lập tức hỏi:
“Khi y tá thay quần áo cho tôi… có thấy gì không?”
Lương Nghiễn Chi làm như không có gì, gật cằm về phía bàn:
“Đặt trên tủ đầu giường.” Rồi còn cố ý hỏi:
“Là thứ gì vậy?”
Cô mới yên lòng, chắc chắn anh chưa mở. Cô vội nói lấp:
“Không… không có gì, chỉ là một chiếc USB bình thường thôi.”
Anh đưa tay xoa mái tóc mềm của cô, giọng trầm:
“Ngạn Lâm còn đang đi mua cháo. Anh ra ngoài gọi điện một lát, em chờ nhé.”
Lục Tinh Dư gật nhẹ.
Khi anh ra khỏi phòng, cô nghiêng người nhìn chiếc máy ghi âm yên vị trên tủ, vui mừng đến rơi lệ. Dù chưa lấy được chứng cứ nào, ít ra thời gian tới Tần Chính Quốc không dám manh động.
Cô tranh thủ lúc ấy, lập tức liên lạc với Phó Minh Sinh.
…
Trong hành lang thoát hiểm.
Lương Nghiễn Chi dựa người vào tay vịn cầu thang, móc điếu thuốc, bật lửa mấy lần cũng không chuẩn. Thân thể còn ẩm ướt vì mưa, anh rít mạnh vài hơi, hết điếu này đến điếu khác, chìm trong làn khói đặc.
Trong khoảng thời gian Lục Tinh Dư còn hôn mê, anh đã nghe toàn bộ nội dung trong máy ghi âm.
Đau đến thấu tim gan, như bị hàng vạn con ong đốt. Cuối cùng anh cũng hiểu lý do năm năm trước cô rời bỏ mình. Không phải vì không yêu, mà vì bị vây hãm, buộc phải buông tay.
Sau khi tái ngộ, cô trao lần đầu cho anh, rồi hôm sau lập tức đi xem mắt với Phó Minh Sinh—tất cả đều do Tần Chính Quốc bức ép.
Việc phải hết lần này đến lần khác đi xem mắt trong giới thượng lưu, cũng chỉ vì Tần Chính Quốc muốn biến cô thành quân cờ xã giao, đổi lấy lợi ích cho Tập đoàn Lục thị.
Tất cả, tất cả… đều do con quỷ Tần Chính Quốc gây ra. Không có chứng cứ, ông ta cứ bám dính như miếng kẹo cao su, khiến người khác ngột ngạt.
Không biết đã vứt bao nhiêu tàn thuốc dưới chân, cũng chẳng rõ thời gian trôi qua bao lâu, cửa thoát hiểm bỗng mở. Trì Ngạn Lâm vung tay xua khói, nhìn thấy anh mắt đỏ hoe, còn sàn thì đầy mẩu thuốc.
“Lương ca, bớt hút đi. Tinh Dư tìm anh kìa.”
Lương Nghiễn Chi gật đầu, đi tới cửa sổ hít gió, xua bớt mùi thuốc, trước khi đi còn dặn:
“Bằng mọi giá giám sát Tần Chính Quốc. Chỉ cần ông ta rời khỏi biệt thự, lập tức báo cho tôi.”
Ánh mắt anh sắc lạnh, mang theo sát khí nặng nề khiến Trì Ngạn Lâm rùng mình.
…
Trong phòng bệnh.
Lục Tinh Dư thấy anh quay lại, liền nói:
“Anh giúp tôi hỏi bác sĩ khi nào có thể xuất viện được không? Tôi không muốn ở bệnh viện.”
Anh lấy bát cháo đặt trên bàn, kiên nhẫn đút cho cô từng muỗng.
Cô cau mày:
“Anh vừa hút bao nhiêu điếu thuốc rồi?”
“Không nhiều.”
Câu trả lời quá gượng gạo. Lục Tinh Dư nhìn thẳng vào mắt anh:
“Khi nói dối, mắt anh không dám nhìn người ta. Vừa rồi anh không nhìn tôi.”
Cô cảm thấy anh có gì đó bất thường, im lặng ít lời hơn hẳn.
Lương Nghiễn Chi chợt cúi xuống, khẽ chạm môi cô, dịu dàng vẽ theo viền môi, rồi buông ra:
“Sáng mai xuất viện. Chúng ta về Di Hòa Uyển.”
Anh không cho cô cơ hội từ chối:
“Nếu em muốn rời viện, chỉ có thể đến đó. Em yên tâm, sẽ không ai quấy rầy. Nếu em không muốn gặp anh, anh có thể không ở đó.”
Trải qua ngần ấy chuyện, Lục Tinh Dư chỉ cúi đầu khẽ gật, không muốn làm phiền thêm anh.
Trong tay, chiếc máy ghi âm bị nắm chặt đến rịn mồ hôi.
…
Sáng hôm sau.
Y tá vào kiểm tra, nhỏ giọng hỏi thăm. Cô ra hiệu giảm âm lượng, vì trên ghế sofa, Lương Nghiễn Chi vẫn ngủ, đôi chân dài duỗi không có chỗ đặt.
Y tá khẽ mỉm cười:
“Bạn trai chị thật chu đáo. Đêm qua khi chị ngủ, anh ấy ngồi ngoài hành lang xem video hướng dẫn phục hồi xương chân và cả các bước thay thuốc, lưu ý chi tiết.”
Lục Tinh Dư khẽ kéo môi, không nói gì.
“Vết thương trên người cô chỉ cần bôi thuốc đúng giờ là được. Trên lưng, tay, chân… từng chỗ chúng tôi đã dặn bạn trai chị rồi, cũng nhắc kỹ cách bôi thuốc.”
“Cảm ơn mọi người.” – Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Lương Nghiễn Chi. Anh ngủ không yên, lông mày nhíu chặt.
Lục Tinh Dư thấy áy náy vô cùng. Sau này, cô nhất định phải cảm ơn anh thật tử tế.
…
Khoảng tám giờ sáng.
Lương Nghiễn Chi tỉnh dậy, đi làm thủ tục xuất viện. Lục Tinh Dư ngồi trên xe lăn, được anh đẩy xuống bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện quân khu.
Đột nhiên, một chiếc Porsche đỏ rực dừng ngay cạnh. Từ trên xe bước xuống một cô gái mặc váy da đen, so với lần trước mặc váy xanh, khí chất đã hoàn toàn khác.
Tạ Thanh Hoài tối qua nhận được tin từ “người cung cấp” rằng Lương Nghiễn Chi đưa một cô gái đến bệnh viện và qua đêm ở đó. Sáng nay cô mới thấy tin nhắn, vội vã tìm đến—may mắn cuối cùng cũng bắt gặp anh.
Cô tháo kính râm. Lục Tinh Dư nhớ rõ cô gái này, ấn tượng khắc sâu.
May mà Tạ Thanh Hoài xuất hiện, nếu không cô đã quên mất rằng Lương Nghiễn Chi vốn có bạn gái.
Nghĩ đến đó, Lục Tinh Dư thấy mình như “bạch liên hoa bên hồ Đại Minh” vậy.
Cô ngẩng đầu:
“Lương tổng, có phải tôi nên tránh đi một chút không?”
Lương Nghiễn Chi cúi mắt, trong đáy mắt là những cảm xúc khó gọi tên, khóe môi nhếch lên:
“Tránh cái gì?”
“Tránh…”
Còn chưa kịp nói hết, anh đã bước tới đứng cạnh xe lăn của cô, khí thế Tạ Thanh Hoài lập tức yếu đi vài phần.
Cô lén liếc Lục Tinh Dư, sợ cô sẽ nhắc lại chuyện lần trước. Nhưng sợ gì đến nấy—
Lương Nghiễn Chi lại hỏi thẳng:
“Thanh Hoài, lần này đến có chuyện gì?”
Cô lấy hết can đảm:
“Em chỉ muốn hỏi tình trạng của cô Lục thế nào, có cần em chăm sóc không?”
Lục Tinh Dư nhanh miệng đáp:
“Không cần, không cần đâu. Cô là bạn gái của Lương tổng, nên chăm sóc anh ấy mới đúng.”
Sắc mặt Tạ Thanh Hoài tái đi, không dám nhìn thẳng Lương Nghiễn Chi.
Anh liếc Lục Tinh Dư, rồi nhìn gương mặt trốn tránh của Tạ Thanh Hoài, giọng nhạt lạnh:
“Từ nay, đừng để người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta nữa. Rõ chưa?”
Tạ Thanh Hoài ấm ức, nhưng chẳng thể phản bác.
Hừ, cô không tin trong Kinh thành này, đàn ông đều chết hết rồi, đến nỗi chẳng tìm được ai hơn Lương Nghiễn Chi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.