Hà Văn Tĩnh đã hoàn toàn không muốn nói thêm với Đới Sương nữa.
Chỉ cần nói thêm một câu thôi, cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lục Trường Chinh, người vẫn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ, lúc này cũng bước lên một bước, nắm lấy tay Giang Đường.
Anh không có ý định đôi co với Đới Sương, mà chỉ đề nghị Hà Văn Tĩnh đưa mọi người vào phòng nghỉ của trạm gác.
Có chuyện gì thì vào đó nói chuyện.
Thái độ này của anh khiến Đới Sương cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhìn anh cũng thấy thuận mắt hơn.
“Nhìn anh họ của con kìa, đó mới gọi là biết tôn trọng người lớn.
Không như con, mẹ lặn lội xa xôi đến đây, mà con lại đứng ngay cổng này nói chuyện với mẹ.”
“Bà hiểu lầm rồi.”
Lục Trường Chinh thản nhiên đáp, “Tôi chỉ không muốn Văn Tĩnh và mọi người bị người khác chỉ trỏ bàn tán thôi, chứ không phải vì tôn trọng bà.”
Một lời giải thích thẳng thắn đến mức khiến tâm trạng Đới Sương vừa mới dịu đi được một chút lại rơi xuống vực thẳm.
Sắc mặt bà ta tối sầm, âm u đáng sợ.
Tất cả sự mệt mỏi trong suốt chặng đường dài đến đây, vào khoảnh khắc này đều hóa thành cơn giận, trút thẳng lên người Hà Văn Tĩnh.
“Hà Văn Tĩnh, có phải con cũng giống như ba con, thấy mẹ dễ bị bắt nạt không?”
Câu này nói ra thật sự chẳng có chút lý lẽ nào.
Hà Văn Tĩnh không muốn tranh cãi vô nghĩa với bà ta, lúc Đới Sương chất vấn cô, cô chỉ quay đầu đi chỗ khác.
Thành Quốc Viễn không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tan-hon-theo-chong-nhap-ngu-co-lien-nhap-vien/2851306/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.