“Cô nói gì?
Đứa bé làm sao?
Nó chỉ hơi khó chịu, tôi đang đưa nó đi khám bác sĩ.”
Hứa Hồng Mai lộ rõ vẻ hoảng loạn, ánh mắt trốn tránh, giọng nói cũng lộ ra sự căng thẳng.
Điều này càng chứng minh trong lòng cô ta có chuyện mờ ám.
Hà Lệ Hoa và Lưu Tề Hồng nhìn nhau, đang định lên tiếng thì Giang Đường chợt cất giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc:
“Là bà giết nó sao?”
“Cái gì?”
Hà Lệ Hoa và Lưu Tề Hồng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Hứa Hồng Mai phản ứng nhanh nhất, lập tức phủ nhận:
“Không!
Tôi sao có thể giết người?”
Nói rồi, bà ta cúi đầu nhìn đứa bé đã tím tái, cứng đờ trong tã lót, ánh mắt chợt lóe lên một tia khó lường.
“Đứa bé này không có phúc, vừa sinh ra đã tắt thở.
Tôi không muốn để Lê Hoa đau lòng nên mới định đem nó đi…”
“Bà đang nói dối.”
Giang Đường thẳng thừng vạch trần.
“Tôi nghe thấy nhịp tim bà loạn rồi.”
Người nói dối, nhịp tim sẽ khác với người bình thường.
Mà nhịp tim của Hứa Hồng Mai bây giờ vừa hỗn loạn vừa bất thường!
Hứa Hồng Mai lập tức gào lên: “Cô vu khống tôi!”
“Đứa bé này là con gái ruột của Lê Hoa, là cháu gái ruột của tôi, tôi sao có thể hại nó?”
“Đồng chí Giang Đường, đừng tưởng chồng cô là phó đoàn trưởng thì có thể tùy tiện bôi nhọ người khác!”
“Dù chồng tôi chức vụ thấp hơn, nhưng chúng tôi cũng có lòng tự trọng, không để ai muốn vu oan là vu oan!”
Bà ta ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, lớn giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tan-hon-theo-chong-nhap-ngu-co-lien-nhap-vien/2851518/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.