“Khóc lóc thì có ích gì, chẳng thà đến cầu xin tôi còn hơn…” “Nghiêng người thêm một chút, nhìn vào ống kính.” Tiếng máy ảnh vang lên không ngừng trong studio, nhiếp ảnh gia và người mẫu phối hợp ăn ý, cô gái có vóc dáng cao gầy gần như thay đổi mỗi một giây là mỗi một tư thế. Màn hình tinh thể lỏng phía sau liên tục hiển thị ảnh của cô gái. Chuyên viên chỉnh sửa ảnh ngồi trước màn hình lại chẳng mấy khi phải ra tay, ảnh gần như có thể dùng ngay bản gốc. Nhiếp ảnh gia: “Được rồi, kết thúc công việc.” Vưu Tình lặng lẽ nhón mũi chân duỗi thẳng, làm dịu cơn đau nhức do đứng thẳng quá lâu ở bắp chân. “Hôm nay trạng thái không tệ.” Nghiêm Mẫn bước tới vỗ nhẹ vai cô. Bộ trang phục đơn giản chỉ gồm áo sơ mi trắng và chân váy công sở khi khoác lên người cô cũng toát ra vẻ thanh lịch, giỏi giang. Đương nhiên, chủ yếu là nhờ gương mặt đẹp đến mức “trùm bao tải cũng đẹp” kia của cô, quần áo nào mặc lên người cũng được cô tôn lên vẻ cao cấp. “Tiền công cứ chuyển vào tài khoản của em như trước nhé.” Nghiêm Mẫn biết cô thiếu tiền, không hỏi lý do cụ thể, chỉ biết cô vừa đi học vừa kiếm tiền, cho nên lần nào cũng không cần đợi bên A duyệt ảnh đồng ý, chị sẽ thanh toán trước cho cô. Vưu Tình nói lời cảm ơn, rồi hỏi: “Chị Mẫn, mấy ngày nay em ít tiết học, còn việc gì có thể nhận không ạ?” “Để chị nghĩ xem nào…” Nghiêm Mẫn nói: “Đúng là có thật, hai ngày trước có một nhãn hàng nội y tìm chị, bảo chị giới thiệu cho họ một người mẫu.” “Yêu cầu của họ về vóc dáng và ngoại hình đều rất cao.” Nghiêm Mẫn nhìn về phía Vưu Tình, đảm bảo nói: “Em chắc chắn không thành vấn đề!” Nghiêm Mẫn đến giờ vẫn còn nhớ rõ sự kinh diễm khi lần đầu gặp Vưu Tình. Cao 1m7, eo thon lưng mỏng nhưng không gầy gò, mà là cân đối, đầy đặn vừa phải. Đó là một ngày mưa to gió lớn, Vưu Tình che ô xuất hiện ngoài studio, mái tóc đen dài trên vai bị gió thổi tung lộn xộn, nhưng gương mặt dưới màn mưa lại thuần khiết, sạch sẽ. Vẻ mặt cô bình tĩnh không chút gợn sóng, mấy giây đạp mưa gió bước tới giống như một cảnh trong phim điện ảnh đen trắng, khí chất rất hợp ống kính. Nghiêm Mẫn không nói hai lời liền ký hợp đồng với cô. Sau khi ảnh của Vưu Tình được tung ra, trong giới đều biết dưới trướng Nghiêm Mẫn có một mỹ nhân lạnh lùng không cười cũng đẹp. Nhưng thực ra sau khi tiếp xúc, Nghiêm Mẫn phát hiện Vưu Tình chỉ là ít nói chứ không lạnh nhạt, cũng rất chịu khó chịu khổ, đi giày cao gót chụp liên tục mấy tiếng đồng hồ vẫn đứng vững, không hề kêu mệt. Thù lao làm người mẫu nội y cao hơn chụp thời trang, Vưu Tình có chút động lòng, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô lại trầm mặc. Nghiêm Mẫn bảo cô cứ suy nghĩ thêm, vẫn còn thời gian. Vưu Tình lại lắc đầu, tiếc nuối nói cô không nhận làm công việc này, ngay cả cân nhắc cũng không cần. “Vậy được rồi.” Nghiêm Mẫn rất tiếc nuối, theo lý mà nói, điều kiện tốt như Vưu Tình không nên chỉ dừng lại ở đây. Nhiều năm trước, Nghiêm Mẫn từng dẫn dắt một người mẫu giờ đã nổi đình nổi đám. Lúc trước vừa nhìn thấy Vưu Tình, trái tim sự nghiệp đã yên lặng nhiều năm của chị lại đập lên thình thịch vì phấn khích. Nhưng Vưu Tình lại thẳng thắn cho biết mình sẽ không vào giới giải trí, chỉ vì thiếu tiền mới đến làm người mẫu, hơn nữa những trang phục hai dây hay hơi hở hang một chút cô cũng không thể nhận. Ngoài việc thiếu tiền, trên người cô dường như còn mang một tầng gông xiềng nặng trĩu. Hai giờ chiều, Vưu Tình lên tàu điện ngầm từ trạm gần studio, đi tuyến số 1 đến trạm cuối rồi chuyển ba chuyến xe buýt nữa, cuối cùng cũng đến Viện điều dưỡng Bắc Thành nằm dưới chân núi xanh nước biếc. Viện điều dưỡng này chiếm diện tích hàng ngàn mẫu, môi trường thanh tĩnh, thích hợp cho người già, cũng thích hợp cho bệnh nhân. Trong viện có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp và hộ công chăm sóc một kèm một, có thể cung cấp sự chăm sóc chu đáo, cẩn thận mà bệnh nhân cần sau phẫu thuật. Đương nhiên, chi phí hàng tháng cũng vô cùng đắt đỏ. Một nữ hộ công mặc đồng phục từ trong khu nhà riêng tầng một đi ra, thấy Vưu Tình nhiệt tình chào hỏi: “Cô Vưu đến rồi.” Cô hộ công họ Trần theo lệ báo cáo cho cô tình hình sinh hoạt hàng ngày trong tuần và các chỉ số kiểm tra sức khỏe của bà Nhạc Bình. Nghe thấy kết quả các chỉ số đều có xu hướng tốt lên, Vưu Tình mới có thể thở phào nhẹ nhõm, “Vất vả cho cô rồi.” Cô Trần khiêm tốn cười: “Việc nên làm thôi mà. À phải rồi, bà cụ vừa mới ngủ.” “Vâng.” Đi được vài bước, cô Trần lại không nhịn được quay đầu lại. Nhìn thế nào cũng chỉ là một sinh viên bình thường, ăn mặc cũng không phải hàng hiệu gì, lại còn từ nơi nhỏ bé như Khánh Châu đến. Cô Trần rất băn khoăn làm sao hai bà cháu họ có thể chi trả nổi chi phí cao ngất ngưởng trong viện. Trong viện rất coi trọng sự riêng tư của khách hàng, cô Trần không hỏi thăm, chỉ là luôn tò mò. Mãi sau này tình cờ nghe được bên phòng tài vụ nói, chi phí được thanh toán một lần cho cả năm, không chỉ thế, viện trưởng còn đích thân ra mặt dặn dò chăm sóc, đó không phải là chuyện tiền bạc có thể giải quyết được. Nói cách khác, người đứng sau cô gái này rất có địa vị. Rèm cửa hoa nhí màu vàng nhạt khẽ đung đưa theo gió nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng. Bà ngoại rất yêu đời, căn phòng này được bài trí tràn ngập hơi ấm. Vưu Tình c*m v** bình bó hoa nhài bà ngoại thích nhất mà cô mua ở trạm xe buýt. Cô ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén lại chăn cho bà. Mùi hương bồ kết thoang thoảng quen thuộc trên người bà ngoại khiến Vưu Tình an tâm. Cô vô cùng trân trọng hiện tại. Một năm trước, bà ngoại cũng nằm trên giường bệnh như thế này, gầy trơ xương. Mùi nước sát trùng hăng hắc và hơi lạnh đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi cô. Vưu Tình quỳ gối trước giường bệnh, đầu óc trống rỗng. Bàn tay bà run run nắm lấy tay cô, “Tình Tình, đừng sợ, bà già rồi, rồi cũng sẽ có ngày này thôi.” “Con phải ăn cơm cho đàng hoàng, đừng khóc.” “Bà không thể ở bên con nữa rồi, ngoan, phải tự chăm sóc mình cho tốt.” Vưu Tình không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi như chuỗi hạt làm mờ đi tầm mắt, cô lau thế nào cũng không hết, nhưng vẫn phải gắng gượng tìm cách. Nhưng lúc đó cô mới mười chín tuổi, một sinh viên không có gì trong tay thì có thể có cách gì chứ. Bác sĩ chuyên gia hàng đầu cần xếp lịch hẹn, chi phí phẫu thuật cao ngất trời, từng cửa ải khó khăn đè nặng lên thân hình vốn đã mỏng manh của cô gái trẻ. Sau đó, một đôi tay ấm áp v**t v* những giọt nước mắt lạnh lẽo, bất lực trên má cô, giọng nói khàn khàn đầy vẻ bất cần vang lên bên tai cô: “Khóc lóc thì có ích gì, chẳng thà đến cầu xin tôi còn hơn.” Bà ngoại vẫn đang ngủ, Vưu Tình không ở lại lâu, hơn nữa buổi chiều còn có một buổi dạy kèm, cô đứng dậy rời đi. Kết thúc buổi dạy kèm, bên ngoài trời đã tối. Khu này là khu tập thể kiểu cũ dành cho giáo viên, nhà cửa đã mấy chục năm tuổi, đối diện còn gần một khu chợ dân sinh. Người bán hàng rong bày sạp chiếm hết nửa con phố, con đường ba làn xe vốn rộng rãi trở nên chật chội, bẩn thỉu, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả ồn ào, chói tai. Một chiếc xe thương vụ hạng sang không nên xuất hiện ở nơi này đang chậm rãi len lỏi đi tới. Điều khiến người ta chú ý hơn là dãy biển số xe rất đẹp. Trong phút chốc, tất cả xe máy, xe ba gác đều tự giác né tránh, sợ chỉ cần va quệt một chút là phải bồi thường đến tán gia bại sản. Xe dừng lại bên cạnh Vưu Tình, tài xế mặc tây trang chỉnh tề bước xuống, mở cửa ghế sau, một tay che trên khung cửa, cung kính nói: “Cô Vưu, mời cô.” Vưu Tình nói tiếng cảm ơn, khom lưng ngồi vào. Chiếc xe xuyên qua khu phố đến cả đèn đường cũng sáng không đều, hướng về phía trung tâm thành phố Bắc Thành hoa lệ với những tòa nhà cao tầng san sát. Vưu Tình dựa vào lưng ghế im lặng suốt quãng đường, mặc cho gió đêm thổi vào từ cửa sổ xe hé mở. Cảm giác mệt mỏi tích tụ cả ngày lúc này mới xuất hiện, cô từ từ nhắm mắt lại. Xe dừng ổn định trước cổng lớn Đường Cung. Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, suy nghĩ một lát, không đánh thức cô, xuống xe gọi điện thoại. Năm phút sau, cửa ghế sau bị mở ra. Có gió lùa vào, Vưu Tình vẫn nhắm chặt mắt, hàng mi dày thuận theo rũ xuống, dưới đó là sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn. Một bàn tay nhẹ nhàng nâng cái đầu đang nghiêng ngủ của cô lên, một tay khác ôm lấy eo cô, dễ dàng bế người đặt lên đùi mình. “Còn muốn giả vờ đến bao giờ?” Một giọng nói lười biếng của đàn ông cắt ngang sự yên tĩnh. Mi mắt Vưu Tình run rẩy, chậm rãi mở ra. Đối diện là một gương mặt lười nhác, tự phụ, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, ngũ quan sắc sảo, mắt một mí, đôi môi mỏng tùy ý nhếch lên, toàn thân toát ra vẻ bất cần đời. Cánh tay đang giữ ở eo cô bỗng nhiên siết chặt, “Dạy học ở thư viện, gia sư, bây giờ lại tìm cái việc người mẫu quần áo gì đó, vì chút tiền ấy mà hành hạ bản thân thành ra thế này, có đáng không?” Vưu Tình im lặng hai giây, “Lương Tây Triều, em không đến muộn.” WeChat của anh nói muốn gặp cô trước 8 giờ, bây giờ là 7 giờ 50. “Không đến muộn?” Lương Tây Triều cười nhạt, “Nếu tôi nói 7 giờ, em có đến kịp không?” “…” “Biết rồi, lần sau, sẽ đến sớm hơn.” Vưu Tình nghiêng người sát lại gần dựa vào lòng anh. Trên người cô có hương thơm nhàn nhạt, cơ thể cũng mềm mại, chỉ riêng đôi mắt xinh đẹp kia lại bình tĩnh đến không một gợn sóng. Lương Tây Triều cứ thế nhìn cô, nhìn cô lấy lòng, nhìn cô rõ ràng trong lòng không cam tâm tình nguyện nhưng lại buộc phải tỏ ra thuận theo, chịu thua. Lương Tây Triều cười lạnh, “Vẫn chưa đủ.” Anh véo cằm cô, cúi đầu hôn xuống, sự xâm nhập mạnh mẽ không cho phép chút kháng cự nào. Thân xe bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Bác Âu, người tài xế đang đứng đợi ở xa, lập tức trợn tròn mắt. “Cái này…” Ông kinh ngạc thốt lên, rồi lập tức quay người đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy gì. Bác Âu vốn là tài xế chuyên trách ở nhà cũ của Lương gia. Ban đầu mọi người đều rất ngưỡng mộ ông, nói ông có thể được điều đến phục vụ người cháu trai mà ông cụ Lương coi trọng nhất, tiền đồ chắc chắn rộng mở. Mặc dù Cậu Năm được nuông chiều hết mực này nổi tiếng ngang ngược, khác người, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Lương. Nhà họ Lương bao đời là dòng dõi thư hương, con cháu hoặc là dạy học, làm nghiên cứu, ôn văn nho nhã, hoặc là làm chính trị vì dân, quy củ mực thước. Nhưng đợi đến khi Bác Âu đến làm việc cho Cậu Năm, mới biết thế nào gọi là ‘tin đồn không sai’. Quán bar, khách sạn, câu lạc bộ, khu nghỉ dưỡng trên núi… tất cả những sản nghiệp dính dáng đến ăn chơi hưởng lạc ở Bắc Thành, một nửa giang sơn đều nằm trong tay Lương Tây Triều. Đi theo anh mới nửa năm nay, Bác Âu gần như đã đi qua tất cả những tụ điểm ăn chơi có tiếng ở Bắc Thành. Con cháu nhà họ Lương ai nấy đều có thể nói là cành ngọc cành vàng, thanh cao, ưu tú, thế nhưng người ông cụ thương nhất lại chính là Lương Tây Triều, người ngay từ lễ thôi nôi đã vững vàng nắm lấy một viên mực Đoan Khê. Vì vậy, ông cụ sớm đã hoạch định sẵn con đường tương lai cho anh. Cho đến khi Đường Cung mở hết chi nhánh này đến chi nhánh khác ở Bắc Thành, danh tiếng vang xa, tin tức không biết làm sao truyền đến tai ông cụ, tức đến nỗi ông chống gậy đi đi lại lại trong phòng cả nửa ngày, cuối cùng đi đến trước mặt người con trai thứ hai và con dâu thứ hai, hỏi một câu xoáy vào tâm can: “Thằng Năm… có phải con ruột không vậy?” Năm phút sau, Vưu Tình từ trong xe bước xuống, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ hồng hào khác thường, trên vai khoác thêm chiếc áo vest che kín cả người cô. Lương Tây Triều thay đổi ý định, không để Vưu Tình cùng anh vào phòng VIP nữa, mà cho người đưa cô lên thẳng căn phòng riêng của anh trên tầng cao nhất. Khi chỉ thấy Lương Tây Triều quay lại, đám người trong phòng VIP bắt đầu ồn ào: “Không phải đi đón người sao? Người đâu rồi?” “Tôi đã nói là cô nàng đó khó gặp lắm mà, mọi người còn không tin.” “Đúng là minh châu bảo bối trong truyền thuyết, anh Triều giấu kỹ thật đấy!” Lương Tây Triều mang dáng vẻ ngang tàng ngồi xuống ghế chủ vị trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ nói: “Mệt đến ngơ ngác như vậy, có đến cũng chỉ làm mất hứng.” Bên cạnh Lương Tây Triều trước giờ luôn không có phụ nữ. Mãi cho đến lần trước, không biết từ đâu lộ ra tin đồn, nói rằng bên cạnh anh thực ra có một cô bạn gái cố định, đã theo hơn một năm, được cưng chiều như minh châu bảo bối, muốn gì được nấy. Kết quả là tin đồn lan truyền rầm rộ, nhưng tuyệt nhiên không ai thấy được người thật xuất hiện. Ngay lúc mọi người đều tưởng đó là tin giả, thì hai tháng trước, Lương Tây Triều nhận lời mời tham dự một buổi đấu giá. Cả buổi anh đều tỏ ra không mấy hứng thú, nhưng đến cuối cùng lại đột nhiên chi hàng triệu đô la để mua một sợi dây chuyền kim cương hồng rõ ràng là dành cho phụ nữ. Không khí trong phòng VIP lại trở nên náo nhiệt. Ánh đèn mờ ảo chập chờn, Lương Tây Triều vẫn giữ tư thế uể oải ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu nhưng rất ít khi uống, có người mời cũng chỉ chạm ly qua loa. Rõ ràng là tâm trạng không tốt. Thấy bên cạnh Lương Tây Triều còn trống chỗ, vài người phụ nữ có mặt ở đó bắt đầu nảy sinh ý đồ. Trước đây Lương Tây Triều không gần nữ sắc, lại thêm tính tình ngang ngược kiêu ngạo nổi tiếng của “Tiểu Ngũ gia” đất Bắc Thành, nên đương nhiên không ai dám chủ động đến gần trêu chọc. Nhưng hôm nay tiền lệ đã có, vậy thì có một ắt có hai, thử nhìn xem trong phòng này có người đàn ông nào không như vậy, người mới kẻ cũ đều có đủ cả. Một cô gái mặc váy ngắn ôm sát người, dè dặt ngồi xuống mép sofa bên cạnh, ngón tay sơn màu xanh nhạt cầm ly rượu đưa tới: “Lương tổng…” Giọng điệu õng ẹo còn chưa dứt lời, Lương Tây Triều đã liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh thấu xương đầy áp lực. Nụ cười của người phụ nữ lập tức cứng đờ trên mặt, cổ họng như bị chặn lại, không dám nói thêm nửa lời. Đường Cung là một hội sở tư nhân cao cấp mang phong cách nhà Tống trang nhã, hoạt động theo chế độ kiểm tra tư cách thành viên, tọa lạc tại khu trung tâm Bắc Thành, mấy năm gần đây còn được mệnh danh là một biểu tượng mới của thành phố. Nơi này trên tầng cao nhất nói là phòng của Lương Tây Triều, nhưng thực chất càng giống một khu phức hợp vừa để tiếp khách vừa để làm việc, bao gồm một phòng sách và một phòng ngủ chính. Vưu Tình cởi chiếc áo khoác vest trên vai xuống, đi đến bên cửa sổ lớn sát đất trong phòng khách, cúi mắt nhìn xuống gần nửa cảnh đêm của Bắc Thành. Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn bà ngoại gửi tới: 【 Tình Tình, chiều nay con qua hả, sao không gọi bà dậy? 】 Vưu Tình: 【 Trong trường con đột xuất có việc nên về trước rồi ạ, mai con lại qua thăm bà. 】 Bà Nhạc Bình trước giờ vẫn luôn nghĩ bà được vào ở viện dưỡng lão này là vì đủ điều kiện nhận suất từ thiện miễn phí hàng năm của viện. Tất cả mọi người trong viện đều thống nhất lời nói, ngay cả cháu gái ngoại cũng nói như vậy, nên bà Nhạc chưa từng nghi ngờ. Thực tế, từ việc mời đội ngũ chuyên gia y tế hàng đầu, đến việc chăm sóc phục hồi sau phẫu thuật, tất cả đều do một tay Lương Tây Triều lo liệu. Nói cách khác, mạng sống của bà ngoại là do Lương Tây Triều giữ lại. Trên đời này không có điều gì tốt đẹp đến mà không cần lý do, mọi thứ đều có cái giá của nó. Để trao đổi, cô ở bên cạnh anh. Lương Tây Triều đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là bóng dáng mảnh mai của Vưu Tình đang ngồi trên bệ cửa sổ. Cô không nói lời nào, cả người lặng yên đến mức như không tồn tại. Lương Tây Triều khẽ nhíu mày, sải bước đi tới: “Nhìn cái gì thế?” “Cảnh đêm.” Vưu Tình đáp. Lương Tây Triều vừa từ phòng VIP đầy mùi thuốc lá và rượu đi lên, nhưng trên người lại không vương lại bao nhiêu mùi khó chịu, ngược lại khi đến gần lại thoang thoảng mùi bạc hà thanh mát. Thuốc lá Lương Tây Triều đang hút là vị bạc hà, rất gắt, hít vào cảm giác cả lồng ngực đều lạnh buốt, nhưng anh lại hút rất thuận miệng. “Đẹp không?” Cằm bị người ta nâng lên, Vưu Tình buộc phải ngẩng đầu. Ngoại hình của Lương Tây Triều không hề giống với vẻ nho nhã, trí thức của những người đàn ông nhà họ Lương. Anh giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ, với những mảng màu mạnh mẽ, phóng khoáng, tạo ấn tượng thị giác cực kỳ mãnh liệt, khiến bất cứ ai chỉ cần nhìn qua một lần là khó có thể quên được. “Đẹp.” Vưu Tình bình tĩnh nhìn anh. Lương Tây Triều khẽ cười nhạo, dùng lòng bàn tay ch*m r** v**t v* gò má trắng nõn của cô, ánh mắt dừng lại trên môi cô. Thường thì ở bên anh chưa đến nửa phút, mọi chuyện sẽ nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính. Cảnh đêm ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ còn lại bóng hình Lương Tây Triều ngày càng gần hơn, trên mặt kính cửa sổ dần hiện ra cảnh tượng hai người quấn quýt lấy nhau. Bàn tay to rộng của người đàn ông siết chặt gáy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tách môi cô ra rồi xâm nhập vào. Không hề có chút dịu dàng báo trước, hơi thở của Vưu Tình nhanh chóng bị đoạt mất, cảm giác ngạt thở khiến cô theo bản năng muốn phản kháng. Có chút khó chịu. Không thở nổi. Lương Tây Triều buông cô ra, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười cợt: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết hôn?” “Chỉ là… không thích.” Lồng ngực Vưu Tình vẫn còn phập phồng, bị nụ hôn làm cho ngây người, đầu óc thiếu oxy nên buột miệng trả lời, sau đó rất nhanh thấy sắc mặt người trước mặt thay đổi. Không khí kiều diễm lập tức rơi xuống điểm đóng băng. Lương Tây Triều nhếch môi, gương mặt rõ ràng vẫn mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia sắc lạnh: “Là không thích hôn, hay là không thích hôn tôi?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.