“Nóng bỏng thật đấy, bảo bối…” ——– Nói gì không nói, lại cứ nói ra lời thật lòng. Vưu Tình hối hận cúi gằm mặt. Lương Tây Triều vốn đã không hài lòng việc cô nhận quá nhiều công việc làm thêm, giờ lại vội vàng đưa điểm yếu vào tay anh thì có khác gì tự tìm đường chết. Bên ngoài cửa sổ, tòa nhà cao nhất Bắc Thành đối diện đang trình diễn ánh sáng, một vệt màu xanh lam u tối chiếu lên người Vưu Tình. Cô chậm rãi ngẩng đầu, chủ động áp môi mình lên khóe môi Lương Tây Triều. Anh chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô. Cô gái này trông có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng thực chất mọi hành động đều ẩn chứa mục đích. Anh không hề dao động. Vưu Tình bắt đầu di chuyển xuống dưới, cánh môi khẽ chạm vào yết hầu của anh, rồi ngậm lấy. Cổ họng khô nóng cuộn trào, hơi thở Lương Tây Triều trở nên nặng nề hơn, bàn tay đang đặt sau eo cô bất giác siết chặt xuống. Ngay sau đó, một câu nói mềm mại lọt vào tai anh: “Lương Tây Triều, hôm nay em còn chưa ăn cơm.” Vưu Tình ngẩng đầu khỏi lồng ngực anh, đôi mắt trong veo vô tội cứ thế nhìn anh. Lương Tây Triều lập tức sa sầm mặt mày, “Chậc” một tiếng đầy mất kiên nhẫn. Năm phút sau, người giúp việc đẩy xe đồ ăn vào. Một bàn đầy những món ngon nhưng đều có hương vị thanh đạm, và tuyệt nhiên không có món nào Vưu Tình không ăn được, chắc chắn đã được dặn dò kỹ lưỡng. Con người Lương Tây Triều chính là cực đoan như vậy, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799197/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.