“Ở chỗ của tôi, em sai cũng thành đúng.” Nhiệt độ mùa hạ ở Bắc Thành tăng cao, dù có gió thổi qua cũng chỉ là luồng khí khô nóng khó chịu. “Xe đến rồi.” Sở Tử Câm cúp điện thoại, vẫy tay với chiếc Minibus đang chạy tới cách đó không xa. “May mà hôm nay có cậu ở đây, không thì tiêu đời rồi.” “Chuyện nhỏ thôi, giúp cậu cũng là giúp chính mình.” “Hửm?” “Không phải có 50 tệ sao.” Sở Tử Câm cười khẽ: “Không chỉ thế đâu, bà chủ của bọn tớ vừa mới nói muốn cho thêm mỗi đứa mình 20 tệ nữa, bà ấy còn hỏi cậu có muốn đến tiệm làm thêm không đấy.” “Tạm thời thì không được rồi.” Một mồi lửa kia cô còn chưa biết có dập tắt được không. “Cậu về trước đi.” Vưu Tình nói mình có chút việc cần xử lý. Sở Tử Câm thấy bộ dạng không mấy hứng khởi của cô lúc từ phòng VIP đi ra, hỏi cô có phải bị gây khó dễ không, cô nói không phải, nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói nếu có việc gì cần thì cứ gọi cô. “Yên tâm, sẽ không khách sáo với cậu đâu.” Khóe môi Vưu Tình cong lên một độ cung nhàn nhạt. Chiếc Minibus chạy xa, người phục vụ vẫn luôn đợi ở lối đi riêng cho nhân viên vội vàng tiến lên: “Cô Vưu, mời cô.” Anh ta đưa tay chỉ về hướng cổng chính của Đường Cung. Vưu Tình khẽ mỉm cười: “Không cần phiền phức đâu, vẫn cứ vào từ lối này đi.” “…Vâng.” Vưu Tình nói với Sở Tử Câm rằng mình không bị gây khó dễ là thật. Giữa đám đông nhìn chằm chằm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799199/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.