🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Lương tiên sinh, có thể mời anh một ly không?…” Vưu Tình bị đưa đến một câu lạc bộ bắn súng. Đây là nơi Lương Tây Triều đầu tư từ hồi đại học, năm ngoái đã thu mua luôn mấy cửa hàng xung quanh, mở rộng thành câu lạc bộ bắn súng trong nhà lẫn ngoài trời lớn nhất Bắc Thành. Sau khi thay đồ bảo hộ, nhân viên đưa cô vào khu vực bắn số 1, lớn nhất. Lương Tây Triều mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đang đứng trước bệ bắn, gương mặt lạnh lùng tập trung, nạp đạn, lên đạn, vai lưng thẳng tắp, ngắm bắn chuẩn xác, động tác liền mạch dứt khoát. Ngay sau đó, loa thông báo vang lên thành tích—— “Mười điểm.” “Mười điểm.” “Mười điểm.” Lương Tây Triều hạ súng xuống, tháo chiếc kính bảo hộ trong suốt trên mặt, quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Tình đứng đó nhìn mình chằm chằm, anh “chậc” một tiếng đầy ẩn ý: “Ngây ra đó làm gì, lại đây.” Vưu Tình đè nén sự thấp thỏm trong lòng, bước tới. “Lương Tây Triều, em có thể giải thích…” “Có muốn chơi thử không?” Lương Tây Triều trực tiếp ngắt lời cô, một tay vòng qua vai cô, nhét khẩu súng vào tay cô. Thân súng kim loại lạnh ngắt, trọng lượng không hề nhẹ. Lúc nãy khi mặc đồ bảo hộ, Vưu Tình có nghe nhân viên nói sơ qua cách sử dụng, nhưng lý thuyết và thực hành với súng thật đạn thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nâng súng, ngắm bắn, khai hỏa. Giây tiếp theo, loa thông báo một thành tích không cần phải nhắc đến. Vưu Tình: “…” Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, bàn tay Lương Tây Triều bao phủ lên tay cô, dẫn cô nhắm bắn lại lần nữa. “Giữ vững cơ thể, tập trung chú ý.” Giọng nói trầm thấp của anh như có ma lực: “Tưởng tượng bia ngắm là người em ghét nhất, không muốn nhìn thấy nhất. Bắn trúng, sẽ không bao giờ phải gặp lại người đó nữa.” “Thử xem.” Pằng một tiếng, viên đạn rời nòng. Vưu Tình bắn được tám điểm, đối với một người mới chưa từng chơi, đã là rất khá. Bả vai bỗng trĩu xuống, cằm Lương Tây Triều tựa lên vai cô, đôi môi lạnh băng cắn nhẹ vành tai cô: “Tưởng tượng người đó là tôi à?” Vưu Tình không nhịn được rụt người lại, đặt khẩu súng về bàn, xoay người lại trong lòng anh. Đứng ngược sáng trước mặt Lương Tây Triều, cảm giác như đối mặt với một bức tường cao lớn. Bức tường này giam cầm khiến cô khó thở, nhưng cũng chính nó lại che chắn cho cô khỏi mọi khổ cực trắc trở bên ngoài. Ánh sáng trong mắt tụ lại, Vưu Tình cong môi nhìn anh: “Lương Tây Triều, em không ghét anh đâu.” Giọng cô vẫn là giọng trần thuật bình tĩnh như mọi khi, nhưng âm cuối lại pha chút ngữ khí mềm mại, tràn đầy sức thuyết phục. Nhưng Lương Tây Triều lúc này không hề bị lung lạc, một tay ôm chặt eo cô, trong mắt dâng lên d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt: “Không ghét? Vậy là cái gì?” Không ghét, chẳng phải là thích sao. Cổ họng hơi ngứa, Vưu Tình nuốt xuống, cô không nói gì thêm, chỉ dùng ngón tay di chuyển qua, v**t v* vết chai mỏng nơi ngón tay Lương Tây Triều do cầm súng mà thành. Giống như một con mèo con ngoan ngoãn l**m láp vết thương cho chủ nhân, có chút bướng bỉnh của riêng mình, nhưng lại học được vài thủ đoạn lấy lòng vụng về trong quy tắc sinh tồn ăn nhờ ở đậu. Văn Nghiệp đi vào đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Một nam một nữ, một trước một sau, cũng không làm gì quá đáng, chỉ là ngón tay móc vào nhau như học sinh tiểu học yêu đương, nhưng bầu không khí giữa hai người lại không hiểu sao tràn ngập hơi thở d*c v*ng. Văn Nghiệp cười gian một tiếng: “Ối? Tôi đến không đúng lúc à?” Tiếng động đột ngột khiến Vưu Tình giật mình, lập tức muốn thoát khỏi vòng tay Lương Tây Triều. Anh nhíu mày nhìn ra cửa. “Tóc hơi rối, em đi vệ sinh một lát.” Vưu Tình viện cớ. Văn Nghiệp ngậm điếu thuốc lười biếng đi tới, cằm hất về phía bóng lưng Vưu Tình: “Vị đó chính là minh châu bảo bối trong truyền thuyết đấy à?” “Có việc gì?” Bị cắt ngang, Lương Tây Triều rõ ràng khó chịu, giơ tay tháo găng tay bảo hộ, lại rót một ly nước đá uống liền hai ngụm. “Không có việc gì tôi chỉ tiện đường, cũng không thể vào xem một chút sao?” Văn Nghiệp và Lương Tây Triều hồi đại học rảnh rỗi là thích đến câu lạc bộ bắn súng chơi, cả hai đều có giấy phép sử dụng súng (CCW),chỉ là hai năm gần đây bận rộn công việc nên ít động đến. “Bao nhiêu tuổi rồi mà trông vẫn như học sinh thế?” Văn Nghiệp không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn dáng người, khí chất và bộ trang phục cả người cộng lại không quá 300 tệ của cô gái kia, trực giác đoán tuổi không lớn. “Đừng nói là vị thành niên đấy nhé?” Lương Tây Triều nhếch môi cười lạnh, rút một điếu thuốc từ bao ra châm lửa: “Mong ông già nhà tôi dùng gậy đánh chết tôi à?” Văn Nghiệp nhướng mày: “Cậu cũng đâu thiếu chuyện như vậy.” Lương Tây Triều liếc hắn bằng ánh mắt kiểu ‘không biết nói thì câm miệng’. “Được được được, tôi không hỏi nữa.” Bạn thân hơn hai mươi năm lần đầu tiên ôm một cô gái nhỏ, anh ta tò mò một câu thì có làm sao. “Tối nay Lão Lục có tụ tập, mang cô ấy theo cùng chơi đi?” “Không mang theo.” Lương Tây Triều từ chối thẳng thừng. “Ối chà, giấu kỹ thật đấy!” Xem kìa, không trách anh ta tò mò, càng giấu thì người ngoài càng tò mò, ai cũng muốn biết rốt cuộc là ai có thể khiến cậu năm nhà họ Lương, một kẻ bất trị nhất, lại phải cúi đầu nghe lệnh. Văn Nghiệp vừa rồi nhìn rất rõ, cô gái kia chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cậu bạn anh ta liền khom lưng tới gần muốn hôn người ta. Lương Tây Triều nghĩ đến người nào đó giây trước còn đang tán tỉnh anh, giây sau đã hận không thể một chưởng đẩy anh ra xa vạn dặm. Anh cười lạnh một tiếng. Ai giấu ai còn chưa chắc đâu. Nhà vệ sinh cách đó không xa, Lương Tây Triều lại liên tục bắn thêm mấy phát súng, tiếng nổ làm tim Vưu Tình đập thình thịch. Một lúc sau cô mới từ nhà vệ sinh ra, người đàn ông xa lạ kia đã không còn ở đó. Lương Tây Triều ôm vai cô kéo ra ngoài, Vưu Tình không hỏi anh định đi đâu, cả quá trình đều im lặng nghe theo. Nửa giờ sau, xe dừng trước một nhà hàng tư gia kiểu tứ hợp viện. Nơi này cũng là sản nghiệp của Lương Tây Triều, Vưu Tình đã cùng anh đến đây vài lần. Cô nhớ lúc đó anh vừa biết cô học ngành gì, ăn cơm xong đã cho người mang vào hai tờ giấy, bảo cô nhận xét về các món ăn. Vưu Tình thực sự cạn lời. Cô học ngành Công nghệ thực phẩm chứ đâu phải Thần ăn chuyên nghiệp. Lương Tây Triều đương nhiên biết rõ, chẳng qua là cố ý trêu cô. Vưu Tình lại nào dám nói đồ của anh không tốt, liền viết một tràng dài toàn lời khen ngợi. Lương Tây Triều đọc được hai dòng liền cười, ném tờ giấy đi rồi ôm cô đặt lên đùi, véo má cô hỏi: “Không có chút nào không tốt à?” Vưu Tình nghĩ nghĩ rồi nói: “Có.” “Chỗ nào?” Vưu Tình chỉ vào cánh tay đang siết chặt eo mình, nhếch môi nói: “Ông chủ định giở trò với khách hàng.” Lương Tây Triều lúc đó bật cười, đầu ngón tay luồn vào vạt áo cô đi lên: “Còn chưa làm ở đây thôi.” Một câu nói khiến Vưu Tình sợ hãi, không dám tùy tiện đùa giỡn với anh nữa. Tứ hợp viện gạch xanh ngói cổ kính, bước vào cửa là một hồ sen, mặt nước trong veo phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc. Quản lý cúi đầu khom lưng dẫn họ vào trong. Vưu Tình thoáng thấy phía trước là phòng VIP, sắc mặt không khỏi căng thẳng. Giới thượng lưu Bắc Thành nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu có chút gió thổi cỏ lay nào thì chỉ cần một tách trà là có thể lan truyền khắp nơi. Nếu để người bên kia biết cô giờ đang đi theo Lương Tây Triều, cô thì không sợ, chỉ sợ họ đến làm phiền sự yên tĩnh của bà ngoại. “Lương tổng, mời ngài.” Cửa vừa mở ra, phòng VIP trống không. Sự thấp thỏm của Vưu Tình lập tức tan biến. Quản lý tự mình dẫn người mang đồ ăn vào. Lương Tây Triều rất kén ăn, những thứ lọt vào mắt xanh của anh không nhiều. Trong lúc Lương Tây Triều nghe điện thoại, Vưu Tình loáng thoáng nghe thấy giọng nói hình như là của người đàn ông xuất hiện ở câu lạc bộ bắn súng buổi chiều. Bữa cơm diễn ra hài hòa đến lạ. Thấy cô uống thêm hai ngụm canh trong chiếc tô đất nung ấm áp kia, Lương Tây Triều bảo người mang thêm một tô nữa. Vưu Tình vừa uống canh từng ngụm nhỏ, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Lương Tây Triều. Xem ra, anh dường như không hề để tâm đến chuyện hôm nay? Vưu Tình thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh, cô lại càng thêm khó hiểu. Ăn cơm xong đi ra, trước cửa đã đậu sẵn một chiếc siêu xe GT màu bạc cực kỳ phô trương. Lương Tây Triều tự mình lái xe đưa cô về hướng Đại học Bắc Thành. Xuống xe, Vưu Tình đứng bên lề đường nhìn bóng chiếc xe màu bạc kim loại ngạo nghễ lao đi, người vẫn còn ngơ ngác. Lương Tây Triều cứ thế thả cô về? Anh thế mà lại hành xử như một người bình thường. Điều này thật sự không thích hợp. Tuần tiếp theo toàn là các buổi thực hành của chuyên ngành Công nghệ thực phẩm: nướng bánh mì, làm kẹo nougat, cả tòa nhà đều thơm nức mùi bánh ngọt. Vì thế Ngôn Di còn lập riêng một tài khoản mạng xã hội, kiểu “Nhật ký làm đầu bếp ở Đại học Bắc Thành”, lượt thích còn khá cao. Chỉ có điều đến lúc viết báo cáo lại bắt đầu vò đầu bứt tóc, bận tối mắt tối mũi. Thứ sáu hiếm hoi được rảnh rỗi, Vưu Tình dậy thật sớm, thu dọn gọn gàng chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của Nghiêm Mẫn, nói bên A tạm thời chỉ định người chụp rồi, không cần cô nữa. Vưu Tình không nghi ngờ gì, chuyện này cũng khá bình thường. Nhưng lần đầu tiên như vậy, rồi lần thứ hai, lần thứ ba… Mãi cho đến hai tuần trôi qua, Vưu Tình không nhận được thêm một đơn chụp ảnh mới nào. Ngay cả Nghiêm Mẫn cũng thấy lạ, nói đùa hỏi Vưu Tình có phải đã đắc tội với ai không, nhưng nghĩ lại rồi phủ nhận giúp cô, nói vô lý, một học sinh ngoan như cô thì có thể đắc tội với ai được. Vưu Tình ôm quyển sách chuyên ngành ngồi trên ghế, nhưng nửa ngày trời cũng không lật được trang nào. Một lát sau, Sở Tử Câm đẩy cửa bước vào, cô ấy có tiết buổi sáng, vừa mới tan học, vừa cất máy tính vừa nói vào điện thoại: “Thôi được rồi, vậy chỉ có thể mình tớ đi thôi.” Cúp điện thoại xong, Sở Tử Câm thở ngắn than dài: “Sao lại cứ dồn hết vào một lúc thế này.” Vưu Tình quay lại hỏi cô ấy làm sao vậy. Sở Tử Câm nói: “Tối nay phải đi giao một cái bánh kem, kết quả là mọi người đều không có ở đây, chỉ có mình tớ đi thay ca thôi.” Mà lại là giao một chiếc bánh kem lớn loại có nến pháo hoa cần lắp ráp lại tại chỗ, một mình Sở Tử Câm căn bản không làm xuể. Nhưng khổ nỗi bà chủ thì kẹt xe trên cao tốc chưa về, nhân viên đáng lẽ trực ca trong tiệm thì đi xe điện bị va quẹt phải vào viện băng bó, chỉ có thể để Sở Tử Câm đi. Vưu Tình: “Giao đến đâu?” Sở Tử Câm: “Đường Cung.” “Đường Cung á?!” Ngôn Di đang nằm trên giường cắt video lập tức ló đầu ra, “Đó chẳng phải là nơi mà gia sản không có tám trăm triệu vạn thì đừng mơ bước vào sao?” “Mở mang tầm mắt đi nha Câm Câm!” Sở Tử Câm day day trán: “Tớ bây giờ chỉ lo không tìm được người giúp thôi.” Ánh mắt Vưu Tình khẽ lóe lên, gấp sách lại đứng dậy: “Tớ đi cùng cậu.” Màn đêm buông xuống, hai chữ Đường Cung to lớn, mạnh mẽ đứng sừng sững giữa mây trời vô cùng bắt mắt. Rõ ràng là một nơi đốt tiền, nhưng từng viên gạch viên ngói lại toát lên vẻ cổ phong tao nhã. Nghe nói thiết kế bên trong và bên ngoài Đường Cung đều do một tay Lương Tây Triều thực hiện. Dù anh mang tiếng hành xử khác người, nhưng trong cốt cách vẫn có phẩm vị tao nhã của người nhà họ Lương. Có điều trong mắt Vưu Tình, Lương Tây Triều trước mặt cô lại hoàn toàn là một bộ dạng khác. Mạnh mẽ, d*c v*ng mạnh, không dễ dàng buông tha người khác. Vưu Tình và Sở Tử Câm đứng chờ ở cửa hông Đường Cung một lúc lâu mới có người ra dẫn các cô đi qua lối đi riêng cho nhân viên vào trong. Chiếc bánh kem mất khá nhiều thời gian để lắp ráp xong. Nhân viên phục vụ riêng của phòng VIP lại nói năm phút nữa là có thể đẩy vào. “Được rồi, cảm ơn nha.” Đến lúc này, tâm trạng căng thẳng của Sở Tử Câm mới dịu xuống, cũng mới có hứng thú nhìn ngó xung quanh hội sở Đường Cung nổi tiếng này. “Mấy bức tranh thủy mặc kia không lẽ đều là bản gốc thật à… Chiếc đèn lồng cung đình tứ giác trên tường kia tinh xảo quá, chẳng lẽ là vàng ròng…” Vưu Tình: “Không phải.” Sở Tử Câm nghi hoặc quay đầu lại: “Sao cậu biết?” “Đoán.” Vưu Tình đếm lại mới phát hiện số lần mình bị Lương Tây Triều đưa đến Đường Cung thế mà còn nhiều hơn số lần cô về cái nhà kia trong mấy năm nay. “Ui da…” Một cơn đau đột ngột truyền đến, Sở Tử Câm ôm bụng dưới cong người. “Sao vậy?” Vưu Tình vội vàng đỡ lấy cô. Sở Tử Câm lắc đầu, sắc mặt trở nên hơi tái xanh. Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ sinh lý, thỉnh thoảng lại có cơn đau quặn lên. “Có muốn đi vệ sinh không?” “Tớ đi rồi cái bánh kem làm sao?” “Lát nữa tớ đẩy vào cho.” “Cậu làm được không?” “Ừm.” Vưu Tình bảo cô yên tâm, chỉ là châm nến pháo hoa và gắn lại tường bánh thì vẫn rất đơn giản. Ánh mắt của nhân viên phục vụ mấy lần dừng lại trên người Vưu Tình, nhìn cô luôn có cảm giác quen mắt, nhưng lại thấy không thể nào. Đó là người phụ nữ mà Lương tổng của họ đích thân đưa ra vào, sao có thể là cô nhân viên nhỏ của tiệm bánh kem trước mắt này được. Tấm thảm hoa văn cổ điển nặng nề rơi đầy những dải ruy băng sặc sỡ, không khí bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, cùng với bài hát chúc mừng sinh nhật tiếng Anh, Vưu Tình đẩy chiếc bánh kem từ từ đi vào. Phòng VIP toàn những trai xinh gái đẹp đang trò chuyện vui vẻ: cậu ấm nhà giàu thường xuyên lên báo cùng nữ minh tinh, tinh anh công nghệ mới nổi lên bìa tạp chí tài chính kinh tế, tiểu thư nhà giàu toàn thân hàng hiệu. Sự xuất hiện của Vưu Tình cũng không hề lạc lõng, bởi vì bất cứ sự kiện nào cũng luôn cần vài người làm nền NPC. Lờ đi ánh mắt đầy ý vị từ phía sofa, Vưu Tình lấy bật lửa từ trong túi ra châm nến pháo hoa, sau đó cùng nhân viên phục vụ lùi về một góc. Chủ nhân bữa tiệc là một cô gái trẻ trung, hoạt bát, rạng rỡ. Cô đứng trước những cây nến pháo hoa lộng lẫy, nhận lời chúc phúc của mọi người và ước nguyện. Pháo hoa cháy hết, Vưu Tình đi tới thu lại phần đế cắm bên dưới, rồi dùng dao trét kem lại cho phẳng, phục hồi lại hình vẽ tay cô gái đội vương miện trên bề mặt bánh kem. Tiệm bánh kem này nổi tiếng chính là nhờ hình vẽ tay cực kỳ giống người thật. “Chúc mừng sinh nhật.” Làm xong bước này, Vưu Tình không còn việc gì nữa, xoay người định rời đi thì một cánh tay đột nhiên chặn trước mặt: “Người đẹp đừng vội đi chứ.” Vưu Tình mặc đồng phục của tiệm bánh, chiếc váy polo màu hồng nhạt dài đến đầu gối, bên hông còn thắt chiếc tạp dề màu trắng viền hoa, một sự quyến rũ dịu dàng kiểu người vợ hiền trong bộ đồng phục ập đến trước mặt. “Xinh đẹp thế này làm gì không tốt, giao cái bánh kem được bao nhiêu tiền.” Người đàn ông nói năng sặc mùi rượu nồng nặc, rõ ràng đã uống quá nhiều, ánh mắt mơ màng dừng trên mặt Vưu Tình đầy kinh ngạc và thèm muốn. “50 tệ.” “Cái gì?” Vưu Tình sắc mặt lạnh nhạt nhìn anh ta: “Không phải anh hỏi tôi giao cái bánh kem bao nhiêu tiền sao.” Người đàn ông cười, lắc lư ly rượu trong tay nói: “Tôi trả gấp mười lần, cô uống với tôi một ly, được không người đẹp, thế nào?” Chú ý đến màn kịch nhỏ bên này, có người cười vang nói: “Lão Bành, ông say rượu làm gì gây khó dễ cho cô bé người ta.” “Gây khó dễ gì, đây là tôi đang kết bạn mới.” Ánh mắt Bành Phong dừng lại trên b* ng*c đầy đặn của cô, càng thêm nóng rực: “Thế nào hả người đẹp?” “Được.” Vưu Tình đồng ý, nhận lấy ly rượu trong tay anh ta. Bành Phong cười nhếch mép, trông có vẻ băng thanh ngọc khiết đấy nhưng cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi. “Lại đây ngồi…” Anh ta vừa đưa tay ra định ôm vai cô thì Vưu Tình trực tiếp nghiêng người né tránh. Cô đi đến trước mặt người đàn ông đang ngồi uể oải, d*ng ch*n giữa sofa, đón lấy ánh mắt nóng bỏng nhưng đầy dò xét của anh, chậm rãi mở miệng: “Lương tiên sinh, có thể mời anh một ly không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.