“Lương tiên sinh, có thể mời anh một ly không?…” Vưu Tình bị đưa đến một câu lạc bộ bắn súng. Đây là nơi Lương Tây Triều đầu tư từ hồi đại học, năm ngoái đã thu mua luôn mấy cửa hàng xung quanh, mở rộng thành câu lạc bộ bắn súng trong nhà lẫn ngoài trời lớn nhất Bắc Thành. Sau khi thay đồ bảo hộ, nhân viên đưa cô vào khu vực bắn số 1, lớn nhất. Lương Tây Triều mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đang đứng trước bệ bắn, gương mặt lạnh lùng tập trung, nạp đạn, lên đạn, vai lưng thẳng tắp, ngắm bắn chuẩn xác, động tác liền mạch dứt khoát. Ngay sau đó, loa thông báo vang lên thành tích—— “Mười điểm.” “Mười điểm.” “Mười điểm.” Lương Tây Triều hạ súng xuống, tháo chiếc kính bảo hộ trong suốt trên mặt, quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Tình đứng đó nhìn mình chằm chằm, anh “chậc” một tiếng đầy ẩn ý: “Ngây ra đó làm gì, lại đây.” Vưu Tình đè nén sự thấp thỏm trong lòng, bước tới. “Lương Tây Triều, em có thể giải thích…” “Có muốn chơi thử không?” Lương Tây Triều trực tiếp ngắt lời cô, một tay vòng qua vai cô, nhét khẩu súng vào tay cô. Thân súng kim loại lạnh ngắt, trọng lượng không hề nhẹ. Lúc nãy khi mặc đồ bảo hộ, Vưu Tình có nghe nhân viên nói sơ qua cách sử dụng, nhưng lý thuyết và thực hành với súng thật đạn thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nâng súng, ngắm bắn, khai hỏa. Giây tiếp theo, loa thông báo một thành tích không cần phải nhắc đến. Vưu Tình: “…” Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799198/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.