“Bảo bối à…” —- “Bách Xuyên, con cứ nhìn em con mãi thế?” Lương Bách Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Do Tiểu Ngũ lâu rồi không về.” Lương Tây Triều liếc nhìn anh họ, cười: “Anh cả nhớ cháu quá đấy mà.” Nhìn tình cảm anh em họ tốt đẹp, ông cụ Lương trong lòng rất vui mừng. Mấy năm nay bên ngoài luôn có tin đồn anh em tranh giành gia sản, nhưng nhà họ Lương bọn họ tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống đó. Đừng nhìn Tiểu Ngũ tính tình ngang ngược, muốn làm gì thì làm, cũng có phần là do ba người anh trai và một người chị gái ở trên cưng chiều mà thành. Lương Bách Xuyên thực ra đang suy nghĩ về câu “Ông xã” phát ra từ điện thoại Tiểu Ngũ nửa giờ trước, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng Tiểu Ngũ cứ khăng khăng là vô tình chạm nhầm vào video ngắn. Nhìn bộ dạng uể oải hiện tại của anh, lại không giống có chuyện gì. Nếu thật sự có manh mối gì, thì phải là cái dáng vẻ thấp thỏm không đáng tiền của thằng tư mới đúng, điện thoại không rời tay, nhắn tin khóe miệng nhếch lên thật cao mới phải. Ăn cơm trưa xong, Lương Bách Xuyên phải về trường, ông cụ bảo anh tiện đường mang bộ chữ mẫu đã nhận lời viết giúp tặng bạn cũ đi luôn. Lương Tây Triều nói ngay: “Ông nội, vừa hay chiều nay con không có việc gì, để con mang đi cho.” “Con rảnh rỗi thế cơ à?” Ông cụ liếc anh: “Cái hội sở kia của con đóng cửa rồi à?” Lương Tây Triều cong môi: “Nhờ phúc của ông, vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799201/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.