🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Bảo bối à, em mắng thêm vài câu nữa đi.” ——— “Bảo bối à, em mắng thêm vài câu nữa đi.” … Vừa nằm xuống, màn hình điện thoại của Vưu Tình chợt sáng lên. L: 【Ra đây.】 Vưu Tình kinh ngạc mở to mắt. Bên cạnh là tiếng thở đều đều của bà ngoại, cô siết chặt điện thoại nhắn lại: 【Mai được không, em ngủ rồi.】 L: 【Ồ, vậy giờ em đang mộng du trả lời tin nhắn cho tôi đấy à?】 L: 【Em ra đây, hay để tôi vào?】 … Dù là cô giáo xinh đẹp cũng không khơi dậy được sự nhiệt tình của cả lớp, ai nấy đều uể oải vươn cổ. Môn sinh hóa này lý thuyết rất nhiều, lại khô khan. Bốn mươi phút trôi qua, Trần Tĩnh Văn bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng không biết các em rốt cuộc có nghe vào được chữ nào không nữa.” Có người hưởng ứng: “Nghe hết ạ!” Trần Tĩnh Văn dịu dàng mỉm cười, nói: “Thôi được rồi, cô sẽ gửi bài tập vào nhóm lớp, các em nhớ xem và nộp đúng hạn nhé.” “Ảnh đại diện WeChat của cô Trần là một chú chó nhỏ, đáng yêu thật.” Ngôn Di bấm vào ảnh đại diện của cô giáo, tiện tay lướt vào vòng bạn bè của cô. Trần Tĩnh Văn vừa đúng tối hôm qua có đăng một bài mới, một bộ chín tấm ảnh. “Tứ hợp viện này!” Ngôn Di tấm tắc khen, “Đây là nhà cô Trần sao, hoành tráng quá!” “Mà cái biển hiệu này là chữ gì ấy nhỉ, Lương thì phải…” Nghe vậy, tai Vưu Tình khẽ động, theo bản năng liếc nhìn sang. “Tình Tình, cậu xem này.” Ngôn Di đưa điện thoại qua. Vưu Tình không nhận ra được chữ thư pháp rồng bay phượng múa kia, nhưng đột nhiên chú ý tới một trong chín tấm ảnh, chụp một chiếc đèn lồng thỏ con treo trong sân. Giống hệt chiếc cô nhận được tối hôm đó. “…” Hai tin nhắn liên tiếp của Lương Tây Triều khiến Vưu Tình không còn lời nào để nói. Cô không còn cách nào khác, đành phải cẩn thận hết sức nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không làm kinh động đến bà ngoại. Nếu không, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào về việc mình nửa đêm nửa hôm lại đi đâu. Mười phút sau, bóng dáng mảnh khảnh ấy len lỏi ra từ cửa hông của viện dưỡng lão. Lương Tây Triều đứng dựa vào xe bên ngoài. Người vừa đến trước mặt, anh nhanh chóng vươn tay ôm chặt lấy cô, đầu vùi vào lồng ngực anh, bàn tay v**t v* gáy trắng ngần của cô. Ai ngờ vừa chạm vào lại càng khó kiềm chế, anh quay người đẩy cô vào trong xe, cửa xe đóng sầm lại một tiếng “rầm”. “Ưm…” Anh hôn mạnh bạo, môi cô bị day đến phát đau. Vưu Tình ngửa cổ ra sau né tránh, hai tay che miệng phòng thủ. Lương Tây Triều giữ chặt cổ tay cô, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn d*c v*ng: “Không được che.” Vưu Tình lắc đầu, giọng nói bị chặn lại nghe không rõ: “Đau.” “Đỏng đảnh.” Lương Tây Triều cười đầy dung túng, vẻ xâm chiếm toàn thân tạm thời dịu xuống, chỉ vươn tay véo nhẹ vành tai cô. “Được rồi.” Lúc này Vưu Tình mới từ từ buông tay, cúi đầu thấy cổ áo mình đã xộc xệch, lại cố gắng giữ bình tĩnh mà kéo lại cho ngay ngắn. Lương Tây Triều cứ thế nhìn cô, một nửa bóng hình anh chìm trong ánh trăng thanh khiết, gương mặt nửa sáng nửa tối. Vưu Tình hỏi anh: “Trễ thế này rồi, sao anh lại đến đây?” Lương Tây Triều: “Em không thèm để ý đến tôi, tôi đành phải tự mình mò đến thôi.” Vưu Tình im lặng trong giây lát, giải thích: “Không phải em cố ý, em muốn ở cùng bà ngoại.” Cánh tay rắn chắc của Lương Tây Triều một lần nữa vòng qua ôm cô vào lòng: “Chỉ biết bà ngoại của em thôi à, còn tôi thì không cần em ở cùng sao?” Giọng anh trầm thấp, nghe có vẻ rất tủi thân, như đang lên án. Tai Vưu Tình thấy ngứa ngáy, cô bực bội nhìn anh. Bên cạnh anh nhiều người như vậy, còn chưa đủ náo nhiệt hay sao. Đêm khuya tĩnh lặng, hai người không nói gì mà nhìn nhau. Định lực của Lương Tây Triều bắt đầu lung lay. Vốn dĩ vừa rồi vẫn chưa hôn đủ, lập tức lại cúi đầu muốn xâm chiếm. Vưu Tình vội vàng quay mặt đi, mím chặt môi: “Anh đừng cắn em.” Cô thật sự không muốn phải mang đôi môi sưng tấy không rõ nguyên nhân mà giải thích quanh co dưới ánh mắt nghi hoặc của bà ngoại. “Được, không cắn.” Bàn tay Lương Tây Triều đang đặt sau eo cô trượt xuống, vỗ nhẹ một cái lên cặp mông mềm mại của cô đầy ngả ngớn: “Em tới đi.” “…” Giọng Lương Tây Triều cố nén ý cười, không thể chờ đợi hơn được nữa muốn thấy cô chủ động: “Nhanh lên nào, qua Tết rồi mà em vẫn chưa tặng quà cho tôi đâu đấy.” Vưu Tình hết nói nổi: “Tết Trung Thu thì tặng quà gì chứ.” “Tôi muốn là được.” Anh véo eo cô thúc giục: “Chủ động hôn tôi một cái có gì khó đâu.” Vưu Tình im lặng hai giây, tay thong thả cho vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc bánh trung thu thủ công được gói ghém cẩn thận: “Quà.” Lương Tây Triều khẽ nhướng mày: “Hôm nay em làm đó à?” “Vâng.” “Để riêng cho tôi sao?” Ánh mắt Vưu Tình hơi lấp lánh: “Cái thành hình đầu tiên, sợ không ăn được nên giữ lại đến giờ.” Lương Tây Triều lập tức “chậc” một tiếng: “Hóa ra tôi là chuột bạch của em à?” “Vậy thôi.” Cô làm như muốn thu lại. Lương Tây Triều giật lấy: “Đã tặng người ta rồi còn đòi lại, em có lịch sự không vậy.” Giây tiếp theo, Lương Tây Triều lại nhét chiếc bánh trung thu vào tay cô. Vưu Tình khó hiểu nhìn anh. Lương Tây Triều: “Mở giấy gói ra.” Đúng là phải hầu hạ cậu chủ mà. Vưu Tình làm theo lời anh, mở gói bánh ra. Lương Tây Triều lại nói: “Đút cho tôi.” Vưu Tình kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?” Lương Tây Triều nhướng mi: “Tay cầm bánh trung thu đưa qua đây, giống như tôi thường đút cho em vậy.” Trên giường Lương Tây Triều chẳng mấy khi kiềm chế, giữa họ, những hành động thân mật hơn thế này cũng đã từng làm qua. Ấy thế mà, những cử chỉ đời thường, không liên quan đến t*nh d*c như thế này, Vưu Tình lại rất khó nghe theo. Hoặc nói đúng hơn, mỗi khi nghe theo, nó lại khiến cô không còn giữ được bình tĩnh nữa. Vưu Tình không nhúc nhích, nói: “Anh tự ăn đi.” Liên tiếp bị từ chối, tính thiếu gia của Cậu Năm nổi lên, giọng nói lạnh lùng: “Ba ngày liền em không chịu dành thời gian cho tôi, tôi không thể đòi chút bồi thường được sao?” “Sớm biết thế này, tôi nên cùng em đón Tết, dù sao tôi cũng chưa gặp bà ngoại em.” Dù đã quen với kiểu đùa giỡn uy h**p để đạt được mục đích này của Lương Tây Triều, Vưu Tình vẫn khẽ run lên. Ý thức được mình vô ý không giữ đúng mực, cô bình tĩnh lại, cầm chiếc bánh trung thu trong tay, ngoan ngoãn đưa đến bên miệng Lương Tây Triều. Lương Tây Triều đạt được ý muốn, vẻ mặt lại rất lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm xoay chuyển, vươn tay véo cằm cô bắt cô đối diện với mình: “Sợ tôi gặp bà ngoại em đến thế sao?” “Anh sẽ dọa bà sợ.” Mặt Lương Tây Triều sa sầm lại: “Tôi đáng sợ lắm à?” Vưu Tình lắc đầu, nhìn anh: “Anh không đáng sợ.” Giọng cô cực kỳ chân thành. Giây tiếp theo, Vưu Tình cầm lấy chiếc bánh trung thu, cắn một miếng nhỏ ngay chỗ Lương Tây Triều vừa cắn. “Tuy là cái đầu tiên, nhưng cũng là cái em làm nghiêm túc nhất.” Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh, “Ngon mà, phải không?” Lương Tây Triều bật cười, sắc mặt trong nháy mắt từ u ám chuyển sang vui vẻ. Anh cúi xuống ép cô vào ghế xe, đôi môi mỏng hôn lên, quyến luyến nơi cổ trắng ngần thơm tho của cô, trách cô chỉ biết dùng lời nói chọc tức anh, một lát sau lại kề tai thì thầm bên má cô: “Làm sao ngon bằng em được chứ, bảo bối.” Vưu Tình thuận thế vòng tay qua cổ anh. Yết hầu Lương Tây Triều lập tức thắt lại, bàn tay lạnh lẽo chai sần luồn vào vạt áo cô, ánh mắt nóng rực: “Chúng ta vẫn chưa thử trong xe bao giờ.” Vưu Tình khẽ rụt người: “Đúng là chưa.” Cô ngước mắt lên từ trong lòng anh, “Nhưng kỳ sinh lý của em vẫn chưa hết.” Trong xe lập tức im bặt, như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Lương Tây Triều thầm nghiến răng, bụng dưới căng cứng như muốn nổ tung: “Cố ý phải không?” Vưu Tình ngây thơ lắc đầu: “Em đang dỗ anh vui mà.” Lương Tây Triều tức đến bật cười, đột nhiên một tay kéo tuột đôi tất trắng trên chân cô, hô khẩu giữ chặt mắt cá chân cô. Vưu Tình kinh ngạc, lập tức muốn rụt chân về, tiếc là không thể lay chuyển được chút nào. Lần trước ít nhất còn cách lớp quần ngủ, lần này thì không. Cô vừa tức vừa xấu hổ, cảm xúc mất kiểm soát bật thốt: “Anh… b**n th**!” Cô rất ít khi chửi người, như vậy đã là hiếm lắm rồi. Lương Tây Triều nghe thấy, đôi mắt thoải mái nhướng lên, nắm lấy mắt cá chân cô day mạnh xuống: “Bảo bối à, em mắng thêm vài câu nữa đi.” Vưu Tình nghẹn lời, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ gương mặt trắng như tuyết kia sớm đã ửng hồng một mảng, kiều diễm ướt át. Lương Tây Triều chính là bị cái vẻ tương phản này của cô mê hoặc. Khi bị d*c v*ng khống chế, cô lại để lộ ra một mặt hoàn toàn khác so với bình thường. Một Vưu Tình như vậy, chỉ có anh mới thấy được. Màn đêm dần sâu. Lương Tây Triều ra dáng chỉnh tề bước xuống xe, mở cốp, lấy hai chai nước khoáng rồi quay lại. Từ trong xe, một đoạn cẳng chân từ từ duỗi ra, da thịt mịn màng trắng nõn, trên đó lại dính thứ gì đó ẩm ướt không rõ. Lương Tây Triều nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu không nhúc nhích, rồi nở một nụ cười ph*ng đ*ng khiến đoạn cẳng chân kia sợ hãi rụt trở lại. Lương Tây Triều vươn tay nắm lấy, cẩn thận như bảo bối mà nâng bàn chân trắng nõn của cô gái mình lên, dùng hai chai nước khoáng tỉ mỉ rửa sạch sẽ, rồi rút khăn giấy lau khô. Trong xe có mùi vị kỳ lạ, điều hòa dù đã mở nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể tan hết. Vưu Tình im lặng mang lại tất, tai đỏ bừng ngồi co ro ở một góc, muốn xuống xe đi, nhưng Lương Tây Triều không cho, cửa xe bên kia vẫn chưa mở khóa. “Cho em.” Lương Tây Triều vươn tay ra hàng ghế trước, lấy một chiếc đèn lồng thỏ con qua, bật chiếc đèn điện tử bên trong lên. Ánh sáng màu cam ấm áp chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của Vưu Tình. Tay cô ngơ ngác đưa ra giữa không trung, không nhận lấy. “Tại sao… lại cho em cái này?” Người Khánh Châu coi trọng Tết Trung Thu không kém gì Tết Nguyên Đán. Trong những ký ức ít ỏi của Vưu Tình, cha cô năm nào cũng tự tay làm đèn lồng giấy cho cô. Sau này ba lâm bệnh qua đời, Trần Tuyết Vi bỏ đi, bốn chữ “cả nhà đoàn viên” đối với cô hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Mà không may, ông ngoại cô cũng qua đời đột ngột vào dịp Tết Trung Thu. Rất nhiều năm bà ngoại đều không đón ngày lễ này, cũng chỉ một hai năm gần đây, sau khi bản thân trải qua sinh tử, bà mới nguôi ngoai đi phần nào. “Muốn cho thì cho thôi.” Lương Tây Triều đặt chiếc đèn lồng vào lòng cô. Hàng mi dài của Vưu Tình rũ xuống, cô dùng cánh tay hờ hững ôm lấy quầng sáng ấy. Lương Tây Triều chưa bao giờ thấy dáng vẻ lạ lẫm này của cô. Trước đây, dù anh có tặng cô thứ gì đi nữa, cũng chỉ nghe một tiếng rồi bị cô ném vào ngăn kéo tủ đầu giường, không thấy ánh mặt trời. Thì ra thứ cô thực sự thích lại là biểu cảm này, ngơ ngác, muốn chạm lại không dám, ngốc nghếch nhìn một hồi lâu rồi lại ngẩng đầu nhìn anh. Lương Tây Triều nở nụ cười phóng khoáng, ngón tay quấn lấy một lọn tóc cô khẽ vê, trong mắt anh toàn là bóng hình cô. Nhìn chiếc xe rời đi, Vưu Tình xoay người bước vào viện dưỡng lão. Dưới chân là bóng đèn lồng thỏ con hắt xuống, đồng hành cùng cô, soi sáng con đường phía trước. Cô treo chiếc đèn bên cửa sổ, nằm trên giường vẫn có thể nhìn thấy được. Vưu Tình cứ thế, lúc thì nhìn đèn, lúc lại nhìn vầng trăng sáng treo sau ngọn đèn trên bầu trời, mí mắt dần dần nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ. Ba ngày nghỉ trôi qua quá nhanh. Học sinh trở lại trường người nào người nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài, tất cả đều không vào trạng thái tốt nhất. Hội chứng uể oải sau kỳ nghỉ, tiết học tám giờ sáng, không thuốc nào cứu chữa. “Từng người một… Thôi được rồi, tan học đi.” Thầy giáo trên bục giảng tỏ ra rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không trách mắng nhiều, gập sách lại rồi rời đi. Tiết học sau cũng học tại phòng này, các bạn trong lớp không đi đâu cả, đồng loạt gục xuống bàn ngủ gật. Ngôn Di về quê tranh thủ tối qua nửa đêm mới mò về ký túc xá, buồn ngủ rũ rượi, một tay chống đầu một tay lướt video ngắn giải khuây. Giờ giải lao giữa tiết rất ngắn, tiết học sau là sinh hóa. Trần Tĩnh Văn ôm giáo án bước vào lớp học. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.