🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sự hấp dẫn sinh lý “Lương Tây Triều, anh đổi vị rồi.” ——– Buổi trưa thứ bảy, Vưu Tình rời khỏi Tiêu Nhã Gia, buổi chiều đến nhà Lily phụ đạo, buổi tối lại về thư viện trường, hoàn thành việc nhập dữ liệu cho tạp chí mới. Nhìn số dư tài khoản ngân hàng tăng lên, một ngày bận rộn cũng xem như có thu hoạch. Cuối thu, gió thổi có chút lạnh thấu xương. Bên ngoài thư viện bỗng nổi gió lớn, rồi một trận mưa to ập đến bất ngờ. Học sinh còn đang tản bộ trên đường vội ôm đầu chạy vào thư viện trú mưa, nhưng một bóng hình lại đột ngột lao ra khỏi thư viện, chạy thẳng ra ngoài. Trong cơn mưa mờ mịt, Vưu Tình bước chân không ngừng nghỉ. Lên lầu, đẩy cửa, xông vào ban công. Nhưng, vẫn không kịp. Chiếc đèn lồng hình thỏ treo ở ban công đã bị ướt sũng, hoàn toàn không còn hình dạng. Giấy rách, khung xương tan, đèn điện tử bên trong cũng bị nước vào, chập chờn. Sở Tử Câm và Ngôn Di đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng đó thì hoảng hốt: “Tình Tình, sao cậu lại ướt hết thế này?!” “Cẩn thận cảm lạnh, mau đi tắm đi.” Quần áo sạch là Ngôn Di lấy giúp, khăn và nước ấm là Sở Tử Câm chuẩn bị, Vưu Tình như người mất hồn bị đẩy vào phòng tắm. Nước ấm dội xuống, cái lạnh thấu xương bị xua tan, cô dần tỉnh táo lại, nhìn lòng bàn tay trống rỗng thì ngẩn người. Bên ngoài, Ngôn Di và Sở Tử Câm nhìn đống tàn tích của chiếc đèn lồng trên bàn, lập tức hiểu vì sao Vưu Tình lại như vậy. “Tình Tình thích chiếc đèn này lắm, luôn đặt trên bàn học. Sáng nay thấy giấy hơi mốc mới mang ra phơi, ai ngờ hôm nay lại mưa.” “Tiếc thật, không cứu được nữa rồi.” Ngôn Di nghĩ ngợi rồi vỗ tay một cái: “Hay là chúng ta mua cái y hệt tặng cậu ấy đi!” Sở Tử Câm lo lắng: “Có mua được không, nhìn giống làm thủ công mà.” “Chắc là có, tớ thấy cô giáo sinh hóa của bọn mình cũng đăng cái đèn này lên vòng bạn bè, chắc là mẫu đang hot năm nay.” “Thật hả, thế cậu mở ảnh ra, tớ dùng Taobao quét thử xem.” Sở Tử Câm lấy điện thoại ra, quét tới quét lui nhưng vẫn không ra mẫu nào giống cả, thậm chí là gần giống cũng hiếm thấy. “Hay là cậu hỏi cô giáo xem mua ở đâu đi, rồi chúng ta lén mua tặng Tình Tình, cho cậu ấy bất ngờ.” “Được!” Năm đó khi ba người mới làm bạn cùng phòng, ấn tượng đầu tiên của Vưu Tình là một mỹ nữ lạnh lùng, Ngôn Di và Sở Tử Câm cũng không dám chủ động bắt chuyện với cô. Nhưng thân rồi mới phát hiện cô là người ngoài lạnh trong nóng. Mỗi cuối tuần đều dậy sớm mua bữa sáng cho bọn họ, năm ngoái Ngôn Di bị ngã gãy chân, chính Vưu Tình là người dìu lên xuống lầu. Khi người nhà Sở Tử Câm làm phẫu thuật thiếu tiền, Vưu Tình không chút do dự lấy hết tiền tiết kiệm cho bạn mượn. Vì thế sáng sớm hôm sau, Ngôn Di đã chạy đến văn phòng giáo viên để tìm Trần Tĩnh Văn. Trần Tĩnh Văn nói: “Cái đó là làm thủ công, bên ngoài không mua được đâu.” “A…” Ngôn Di ngớ người, không ngờ Tử Câm nói trúng phóc. Nếu thật sự là đồ thủ công, thì cái của Tình Tình từ đâu ra nhỉ? Trần Tĩnh Văn cũng thắc mắc: “Ý em là bạn cùng phòng của em có cái đèn này?” Ngôn Di gật đầu: “Giống hệt cái trong vòng bạn bè của cô.” “Vậy… chắc là trùng hợp thôi.” “Thôi được rồi, vậy em không làm phiền cô nữa, em đi trước ạ.” Trần Tĩnh Văn nhìn theo bóng Ngôn Di rời đi, rồi lại cúi đầu nhìn ảnh trong điện thoại của mình. Chiếc đèn lồng hình thỏ này là do bà Lương làm thủ công, bên ngoài làm sao có thể có cái y hệt được chứ. … Cả ngày kín lịch học, Vưu Tình uống gần năm bình nước giữ nhiệt lớn, nhưng cổ họng vẫn sưng đau. “Quả nhiên là bị cảm rồi?” Ngôn Di quay đầu hỏi cô. “Không sao.” Ăn tối xong, Vưu Tình lấy thuốc pha nước uống để pha một ly. Ngày hôm sau có tiết thực hành, rất tốn sức, xong việc còn phải viết báo cáo. Thuốc pha nước uống chẳng ăn thua, Vưu Tình lại ra phòng y tế của trường mua thuốc viên. Uống thuốc xong, báo cáo cũng nộp thành công. Vưu Tình tắt máy tính, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì điện thoại reo. Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, Vưu Tình khoác vội chiếc áo đã cởi một nửa rồi nghe máy. “Xe ở cổng trường.” ” Em có đó đâu?” Nghe thấy đầu dây bên kia im lặng ba giây, Lương Tây Triều mới hỏi lại. “Ừ.” Vưu Tình đáp. Tắt điện thoại, Vưu Tình lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài. Ngôn Di từ trên giường thò đầu xuống hỏi cô đi đâu. Vưu Tình: “Làm thêm.” “Bị cảm còn đi làm, không xin nghỉ được à…” Ngôn Di dặn dò cô: “Nhớ uống nhiều nước vào đấy.” “Ừ.” Vưu Tình đóng cửa lại. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã vào đông. Lần trước gặp Lương Tây Triều là vào tháng 11, anh tự mình đến đón cô đi ăn cơm. Trong bữa ăn có vài cuộc điện thoại gọi đến, ăn xong anh ôm cô hôn một trận rồi đưa về trường, dặn dò: “Dạo này tôi bận quá, ít hôm nữa lại đến thăm em, nhớ tôi đấy.” Vưu Tình ngoan ngoãn trả lời: “Có nhớ.” Việc học nặng, công việc bận rộn, mỗi ngày đều phải chia thân ra. Chỉ đến đêm khuya tĩnh lặng, cô mới có thời gian lướt WeChat. Không có tin nhắn mới. Khung chat với Lương Tây Triều đã bị đẩy xuống dưới cùng. Cô mở ra rồi lại đóng lại. Tính ra, cô đã gần một tháng không gặp Lương Tây Triều. Còn anh bận gì, cô vẫn biết được từ vòng bạn bè của Imie: Lục Bạc Niên và Lương Tây Triều dạo này đang đấu thầu một miếng đất. Chiếc xe quen thuộc vẫn đỗ ở cổng trường. Bác Âu đứng chờ bên cạnh. Lên xe, Vưu Tình tựa lưng nghỉ ngơi. Thuốc cảm giờ này mới phát huy tác dụng, cô thật sự không có chút tinh thần nào. Bác Âu liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Cô Vưu, cô không khỏe sao?” “Không.” Vưu Tình mở mắt, tiện miệng hỏi anh ta định đưa mình đi đâu. “Cậu chủ đang ở sân golf.” Cũng may là có khoảng cách, Vưu Tình kéo cửa kính lên, tựa lưng ghế ngủ tiếp. Cùng lúc đó, một chiếc BMW màu trắng lướt qua xe của họ. Người lái xe, Trần Tĩnh Văn, vẻ mặt kinh ngạc. Cô đạp mạnh phanh, suýt đâm vào dải phân cách. Vội vàng tháo dây an toàn, Trần Tĩnh Văn đẩy cửa bước xuống. Dù chiếc xe kia đã rẽ vào trong, cô vẫn nhận ra được biển số xe, và cả gương mặt nghiêng của người ngồi bên trong. “Sao lại…” Trần Tĩnh Văn lẩm bẩm, “Khó trách…” … Mất hơn 40 phút, đến sân golf Bắc Giao, nơi đây rộng cả ngàn mẫu, tựa như xứ sở thần tiên OZ. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống khuôn mặt trắng sứ của cô gái. Lương Tây Triều vươn tay ôm cô vào lòng, cúi mắt quan sát: “Sao trông uể oải thế này?” “Giờ nghỉ trưa mà.” Cô bình tĩnh trả lời, chỉ là giọng cuối có chút khàn, mềm mại yếu ớt, nghe vào tai Lương Tây Triều lại như đang hờn dỗi. … Anh khẽ cười, môi mỏng cọ nhẹ lên mặt cô: “Duyệt Thực Cư vừa có đồ tươi sống mới về, lát nữa xong việc tôi đưa em đi ăn.” “Vâng.” Vưu Tình đồng ý, thực tế thì với cái giọng khản đặc của cô hiện tại, uống cháo trắng có lẽ thích hợp hơn. Ngồi xuống khu sofa nghỉ ngơi phía sau, người phục vụ mang nước trái cây đến, Vưu Tình nhờ đổi thành nước ấm. Đây không phải lần đầu tiên cô đi cùng Lương Tây Triều đến sân golf. Năm ngoái cũng từng đến một lần, anh tuyên bố muốn dạy cô chơi, nhưng Vưu Tình không tài nào tìm thấy hứng thú với việc vung gậy nên đành bỏ qua. Thực ra, hồi nghỉ hè năm lớp mười một, cô từng làm nhân viên nhặt bóng ở sân golf một tháng. Mỗi ngày chạy khắp sân nhặt bóng, nhìn thấy quả bóng trắng nhỏ kia là lại nhớ đến những ngày phơi nắng dầm mưa, mồ hôi nhễ nhại, làm sao có thể cảm nhận được thú vị trong đó nữa. Cô và Lương Tây Triều trên giường có thể thân mật gắn bó đến mức nào, thì ban ngày, trước mặt người khác, mọi phương diện đều tồn tại sự khác biệt. “Thưa cô, nước ấm của cô đây ạ.” “Cảm ơn.” Lương Tây Triều lại đánh một cú bóng đẹp, một đám trai gái vây quanh anh reo hò. Giữa ngày đông giá rét, các cô bạn gái ai nấy đều mặc váy ngắn tung bay, quả là dũng khí đáng khen. Vưu Tình cúi đầu nhìn lại mình, áo len màu hồng nhạt, quần bông ống rộng màu trắng có lót lông, quả thực không hề ăn nhập. Lương Tây Triều quay đầu nhìn sang. Anh đeo kính râm, một tay chống gậy golf, mái tóc hơi xoăn dưới ánh nắng mặt trời ánh lên màu nâu sẫm, vừa ngạo nghễ lại vừa chói mắt. Vưu Tình nhếch môi, đáp lại bằng một nụ cười. “Người đẹp?” Bên cạnh bỗng nhiên có một bóng đen bao phủ. Một người đàn ông trẻ tuổi từ sân bóng khác đi tới, cầm điện thoại, hỏi cô có thể cho xin phương thức liên lạc không. Kim cương trên đồng hồ của anh ta chói lóa, Vưu Tình khẽ mở miệng, chưa biết nói gì, ánh mắt đã hướng về phía Lương Tây Triều. Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi cũng nhìn theo, lập tức sắc mặt kinh ngạc, lộ ra nụ cười gượng gạo, vội vàng bỏ đi. “Ngoan đấy chứ, còn biết chủ động từ chối.” Văn Nghiệp nhướng mày nhìn về phía Lương Tây Triều. Lương Tây Triều nhếch môi cười, d*c v*ng chiếm hữu trong xương cốt được thỏa mãn. Chạng vạng, sân bóng nổi gió, một đám người vui vẻ rời đi. Vưu Tình không muốn ăn nhiều, cũng may trên bàn cơm Lương Tây Triều gần như toàn bộ thời gian đều nói chuyện với người khác, không mấy để ý đến cô. Chỉ có lúc tự mình múc cho cô một chén canh, Vưu Tình nể mặt uống hết. Tiệc tan vẫn như cũ là đến bàn bài, khói thuốc rượu chè lượn lờ, khiến giọng Vưu Tình càng thêm khản đặc. Cô ngồi lùi ra xa, trên một chiếc sofa đơn. Tối nay Imie không có ở đây, ngoài Lương Tây Triều và Văn Nghiệp ra, cô chẳng quen biết ai. Ở giữa chốn đông người, nhưng cô lại như tự mình khoác lên một chiếc lồng kính, hoàn toàn cách biệt với xung quanh. Vưu Tình vẫn mệt mỏi rã rời, từ nước ấm uống đến nước đá, hiệu quả chẳng đáng là bao. Giờ phút này, cô vô cùng nhớ chiếc giường ở ký túc xá, chỉ tiếc đêm dài đằng đẵng. Có một cô gái đang chọn bài hát. —— Em đứng bên trái anh, mà ngỡ như cách cả một dải ngân hà. Tiếng hát hòa lẫn trong sự ồn ào náo nhiệt, Vưu Tình lướt qua đám đông nhìn Lương Tây Triều, khẽ xuất thần. Nửa tiếng sau Lương Tây Triều mới nhìn về phía Vưu Tình, cô đã dựa vào sofa ngủ thiếp đi. Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên người cô, hai tay khoanh trước ngực, đầu gối co lại gần nhau, một tư thế phòng bị rõ ràng. Lương Tây Triều không hiểu sao nhíu mày. Bỏ dở ván bài, anh đứng dậy: “Không chơi nữa.” “Mới mấy giờ mà đã không chơi rồi?” “Bạn gái mệt rồi, tôi đưa cô ấy về.” “Ồ ——” Cả đám người cười ồ lên trêu chọc. Khi Vưu Tình mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang ở trên xe, được Lương Tây Triều ôm vào lòng. Trên người cô khoác chiếc áo vest đen của anh, mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng bao bọc lấy cô. Trong cơn mơ màng, cô bỗng nhớ lại lời ba cô từng nói trước khi qua đời: “Tiểu Tình, sau này ba không thể che chở cho con nữa, con phải học cách tự bảo vệ mình, phải kiên cường độc lập.” Khi đó cô còn quá nhỏ, thậm chí còn không hiểu kiên cường nghĩa là gì. Trước khi Trần Tuyết Vi rời đi, cô cũng có chút nhận ra, cũng từng cẩn thận lấy lòng, nói cô sẽ ngoan, hỏi mẹ có thể đừng đi không, hoặc là mang cô đi cùng. Cho đến khi Trần Tuyết Vi bỏ rơi cô mà đi, cô không hề cầu xin bà thêm một câu nào nữa, cũng không hề tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, sự quật cường trong xương cốt giống hệt ba cô. Nhưng sau này, cô bất đắc dĩ, tự tay nghiền nát lòng tự trọng của mình, sống dựa dẫm vào Lương Tây Triều. Cô bị kéo vào thế giới của anh, ban ngày cô là học sinh ngoan ít nói trong trường, buổi tối lại được Lương Tây Triều đón đi, trở thành dây leo bám víu vào lòng anh, hấp thụ chút ánh sáng ít ỏi mà anh ban cho. Đêm đầu tiên với Lương Tây Triều, khoảnh khắc đau đớn xuyên thấu ấy, nước mắt kìm nén trong hốc mắt không ngừng tuôn rơi, không chỉ vì đau, mà còn vì sự hoang mang vô tận, cô quá mâu thuẫn. Sự mâu thuẫn này trói chặt lấy cô, cho đến khoảnh khắc bà ngoại phẫu thuật thành công, dường như nó lại phá vỡ được sự mâu thuẫn ấy. Thời đại nào rồi, trao đổi lợi ích là chuyện đôi bên tình nguyện. Cô bắt đầu quen dần, thong dong ứng đối, dần dần trở lại bình tĩnh. Mà hiện tại, dường như cô lại rơi vào một sự mâu thuẫn sâu sắc hơn. Dường như cảm nhận được cô có chút rung động. “Lái xe cẩn thận một chút.” Lương Tây Triều khẽ dặn người phía trước, sau đó dùng lòng bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng cô, như đang dỗ ngủ. Sống mũi cay cay, Vưu Tình nhắm mắt lại, dụi đầu sâu hơn vào lòng anh. Tháng mười hai, không khí Giáng Sinh trong trường học đã rất náo nhiệt. Ngay cổng thư viện có một cây linh sam xanh cao lớn, tán cây xoè đều hình ô, rất đẹp. Ban quản lý thư viện theo yêu cầu của sinh viên, dự định năm nay sẽ trang trí nó một phen. Thế là Vưu Tình phải trèo thang treo đèn màu suốt gần ba tiếng đồng hồ. Đến chạng vạng, đèn được bật lên, lấp lánh như những vì sao, không khí lễ hội ngập tràn. Lúc thử đèn, không biết ai trong đám đông đã chụp một bức ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường. Trong ảnh, Vưu Tình đứng ngay cạnh cây thông Noel, mặt nhìn nghiêng, tóc dài, khẽ mỉm cười. 【Trời ơi, hoa khôi trường mình đẹp xuất sắc luôn!! Ảnh của năm TOP 1, ai đồng ý giơ tay!!】 【+1】 【+10086】 【+Số chứng minh nhân dân】 “…” Trong thư viện còn một đống việc, Vưu Tình đang định cất điện thoại đi thì tin nhắn từ một dãy số lạ không lưu tên liên tục nhảy vào. 【Tình Tình, lâu như vậy rồi, con vẫn chưa chịu tha thứ cho mẹ sao?】 【Mẹ cần tiền của con làm gì chứ.】 【Tình Tình, xem ra vẫn là con có mắt nhìn hơn. Ba của Lâm Diệu lần trước bị phanh phui tội trốn thuế, ầm ĩ cả lên. Đều tại mẹ không tốt, không điều tra rõ lai lịch nhà nó giúp con từ trước.】 【Tình Tình, đều là lỗi của mẹ, nhưng mẹ cũng chỉ muốn tìm cho con một chỗ dựa mà thôi…】 Vưu Tình thuần thục xóa tin nhắn, chặn số, dọn dẹp sạch sẽ, nhưng cảm xúc dao động lại không dễ dàng bình tĩnh như vậy. Một người như thế, rõ ràng khi còn bé đã từng rất dịu dàng ôm cô nói: “Bảo bối Tình Tình, mẹ chỉ sinh một mình con, con chính là cục cưng của mẹ, lớn lên mẹ sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con.” Lòng người thay đổi trong nháy mắt. Chín giờ tối, Vưu Tình tan làm ở thư viện, trên đường tiện thể mua đồ ăn khuya về cho Ngôn Di và Sở Tử Câm. Tắm xong, cô bật chiếc điện thoại đang sạc đã tự động tắt nguồn lên. Vậy mà lại có một cuộc gọi nhỡ, là Nghiêm Mẫn gọi. Từ lần trước bị Lương Tây Triều ép cắt đứt công việc người mẫu trang phục, cô và Nghiêm Mẫn không còn liên lạc nữa. Vưu Tình gọi lại. “Tiểu Vưu, lâu rồi không gặp, dạo này em thế nào?” Nghiêm Mẫn quản lý rất nhiều người mẫu, nhưng lại đặc biệt đối tốt với Vưu Tình, biết cô thiếu tiền nên đã tạo rất nhiều điều kiện thuận lợi. Lần này Nghiêm Mẫn gọi điện đến là vì gặp một chuyện khó xử. Cô ấy nhận lời chụp ảnh cho một thương hiệu vòng tay, nhưng người mẫu dưới trướng đều đã thử qua mà bên chủ đầu tư vẫn không hài lòng. “Người phụ trách bên đó vô tình nhìn thấy ảnh của em, nói đúng hơn là tay của em. Cô ấy nói xương tay em rất cân đối, quả thực là sinh ra để đeo vòng tay của họ.” Nói xong lý do, Nghiêm Mẫn đưa ra một mức giá rất hậu hĩnh: “Chị biết em bận học, coi như em giúp chị một lần này được không? Lần này chị không lấy hoa hồng, thù lao đưa hết cho em.” Vưu Tình nghĩ đến những tin nhắn quấy rầy thường xuyên của Trần Tuyết Vi, tiền chưa trả hết, chuyện này trước sau gì cũng không thể nhanh chóng kết thúc được. Cô đồng ý, rồi nói: “Thù lao vẫn tính theo phần trăm như cũ đi chị, em đáng nhận bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Cảm ơn chị.” Nghiêm Mẫn ở đầu dây bên kia rất vui, hẹn ngày chụp sẽ đích thân đến Đại học Bắc Thành đón cô. Lương Tây Triều dạo này dường như cũng rất bận, luôn biến mất một thời gian rồi lại xuất hiện, Vưu Tình đã quen với kiểu này. Việc báo cáo lịch trình như những cặp đôi bình thường là không tồn tại, chỉ có anh kiểm soát hành tung của cô, còn về anh, cô hoàn toàn không biết gì. Thứ bảy ban ngày, Lương Tây Triều cuối cùng cũng lộ diện. Anh nhắn tin, nói đang ở cổng trường. Vưu Tình khoác thêm áo, chuẩn bị đi ra ngoài. Ngôn Di chặn cô lại: “Cứ thế này đi gặp bạn trai cậu à?” Vưu Tình nghiêng đầu: “Hả?” “Cậu quên hôm nay là ngày mấy rồi sao?” Ngôn Di nói xong, nhét một quả táo vào tay cô. Lúc này Vưu Tình mới nhớ ra. Hôm nay là thứ bảy, cũng là đêm Giáng Sinh an lành. Ngôn Di nói: “Vận may thì vẫn nên có.” Vưu Tình cười cười nhận lấy, nhưng đoán chừng Lương Tây Triều chắc không tin vào mấy thứ này. Bình an hay không đâu phải do một quả táo quyết định, tự nhiên là nằm trong tay anh. Hơn nữa, trái cây còn nguyên vỏ hình như anh không ăn, nói đúng hơn là trái cây anh rất ít khi ăn. Quả nhiên, vừa lên xe, quả táo Vưu Tình còn chưa kịp đưa ra đã tuột khỏi tay, lăn một vòng rồi nằm gọn ở góc ghế. Người cô thì đã rơi vào vòng tay anh. Chiếc áo khoác mùa đông vướng víu trên người bị anh một tay cởi phăng, lòng bàn tay siết lấy vòng eo thon thả của cô, khiến toàn thân cô run rẩy. Lâu lắm không chạm vào, anh vừa đến đã cạy mở môi cô bằng một nụ hôn sâu. Vưu Tình theo bản năng ngửa ra sau, Lương Tây Triều dùng hổ khẩu giữ chặt gáy cô, ngang ngược khống chế người trước mặt: “Miệng mím chặt thế làm gì, không nhớ tôi sao, bảo bối.” “…” “Có nhớ tôi không, hả?” Ngực Vưu Tình phập phồng không yên, giọng nói bị chặn lại, rồi bị nghiền nát không ngừng: “Lương Tây Triều…” Cô đang gọi tên anh, mềm mại, uyển chuyển. Không có câu trả lời nào tốt hơn thế này. Trong mắt Lương Tây Triều, tình triều cuộn trào, đầu lưỡi lại một lần nữa công thành đoạt đất mà tiến vào. Một lúc lâu sau, Vưu Tình hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay anh. Lương Tây Triều ngả người ra sau, lười biếng ôm cô, lòng bàn tay vân vê vành tai cô, đầu lưỡi khẽ l**m đôi môi vừa bị anh hôn đến sưng đỏ, khó phân biệt rõ ràng. “Xem ra sau này đi đâu cũng phải nhét em vào túi mang theo mới được.” Vưu Tình không nói nên lời, mặt đỏ bừng dựa vào lòng anh, cố gắng kìm nén những gợn sóng trong lòng, cuối cùng ngay cả dây an toàn cũng là anh cài giúp cô. Vưu Tình không hỏi Lương Tây Triều muốn đưa cô đi đâu, chỉ biết suốt quãng đường, hễ gặp đèn đỏ là tay anh lại vươn qua, hoặc là nắm tay cô, hoặc là cọ vào mặt và cổ cô. Sự hấp dẫn sinh lý được dopamine k*ch th*ch, cộng thêm hiệu ứng xúc tác của những ngày xa cách, khiến họ khó lòng rời xa. Đến nơi, là Đường Cung. Cũng coi như quen cửa quen nẻo, Vưu Tình đẩy cửa xe bước xuống, ăn mặc chỉnh tề. Lương Tây Triều chờ ở đầu xe, tự nhiên nắm lấy tay cô. Vào cửa, người hầu hai bên cúi đầu chào đón. Đi đến hành lang phòng VIP, lại tình cờ gặp Trần Tĩnh Văn. Trong mắt Trần Tĩnh Văn có chút khác lạ, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, dịu dàng chậm rãi bước tới. “Anh Năm.” “Có việc gì?” “Không, em nghe quản lý nói hôm nay anh sẽ đến nên qua chào một tiếng, tiện thể cảm ơn anh đã dành phòng VIP lớn cho ông nội em.” Lương Tây Triều nhíu mày, như thể mới nhớ ra có chuyện này. Hôm nay là đại thọ của ông Trần. Về tình về lý, ở địa bàn của anh, lại chạm mặt nhau, anh nên qua chúc mừng một câu, nếu không truyền đến tai ông nội lại thành tội nữa của anh. “Tội danh” của anh nhiều không đếm xuể, cũng chẳng sợ thêm một tội này, nhưng nghe người già lải nhải thì không khác gì nghe tụng kinh. Lương Tây Triều siết nhẹ lòng bàn tay cô gái bên cạnh: “Anh qua đó một lát, em vào phòng trước đi.” Vưu Tình đáp: “Vâng.” Trần Tĩnh Văn nhìn hành động thân mật không coi ai ra gì của họ, sắc mặt vẫn như thường. Vưu Tình nhìn bóng lưng hai người sóng vai nhau, gương mặt cũng phẳng lặng như nước. “Vẫn là cậu Năm tốt số nhỉ, ở nhà thì có người hiền dịu đảm đang, mang ra ngoài thì có người trẻ trung xinh đẹp.” “Chẳng phải vẫn chưa đâu vào đâu cả sao.” “Chuyện sớm muộn thôi, Trần gia và Lương gia bao nhiêu năm giao tình,ông nội Lương sớm đã mong thân càng thêm thân rồi…” Những lời còn lại Vưu Tình không nghe nữa. Cô bảo người phục vụ vừa mở hé cửa phòng VIP cho mình đóng cửa lại, rồi xoay người đi ra khu vườn bên ngoài. Lúc Lục Bạc Niên đến, Vưu Tình đang nhìn chằm chằm vào con cá chép Koi đang tung tăng bơi lội trong hồ. Không biết là đang ngắm nhìn hay đang ngẩn người. Nghe thấy tiếng bước chân, Vưu Tình quay đầu lại. “Có thuốc không?” Lục Bạc Niên rõ ràng sững sờ: “Em hút thuốc à?” “Không biết, không mượn được sao?” Lục Bạc Niên cười nhạt, lấy từ trong túi ra ném cho cô. Vưu Tình đúng là không biết hút, bật lửa châm hai lần mới được. Chỉ có điều thuốc của Lục Bạc Niên quá nặng, chưa kịp đưa lên môi cô đã nhăn mũi. Lục Bạc Niên gọi người phục vụ lại, nói nhỏ vài câu. Một lát sau, người phục vụ mang đến một bao thuốc: “Lục tổng, thuốc của ngài đây ạ.” Lục Bạc Niên không nhận, khẽ hất cằm: “Đưa cho vị tiểu thư kia.” Vưu Tình nhận lấy. Lục Bạc Niên nói: “Anh Năm hút vị bạc hà, chắc cô muốn loại này.” Vưu Tình lấy một điếu từ trong bao ra, châm lửa, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi ngậm lấy, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả ra làn khói trắng. “Hình như… không giống lắm.” Lục Bạc Niên nhướng mày: “Không thể nào? Đường Cung mà lại có thuốc giả sao?” “Không phải.” Vưu Tình nói. Lục Bạc Niên lại hỏi không phải cái gì. Vưu Tình không trả lời, thử hít một hơi thứ hai vào phổi, rồi lại nhả ra. Trong phút chốc, gương mặt cô như được bao phủ bởi một lớp sương mờ, mờ ảo như khói, khó lòng nắm bắt. Lục Bạc Niên khẽ sững người. Ý thức được ánh mắt mình dừng lại quá lâu, anh ho khan một tiếng: “Tôi vào trong đây.” Vưu Tình nghiêng người, cũng không để ý anh ta đi hay ở. Lương Tây Triều trở lại phòng VIP, anh nhìn thấy cô gái của mình đang được người khác ôm ấp thân mật, trước mặt còn có một đống vỏ chai rượu. Lương Tây Triều lập tức nhíu mày: “Sao lại để cô ấy uống nhiều như vậy?” “Người của cậu muốn gì tôi nào dám cản.” Lục Bạc Niên buông tay, rồi kéo Imie từ bên cạnh Vưu Tình về. Vưu Tình ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ngấn nước nhìn Lương Tây Triều. Chỉ một cái nhìn ấy, đôi mày nhíu chặt của Lương Tây Triều giãn ra. Anh dịu giọng xuống, nhưng vẫn mang theo chút trách cứ, vươn tay cọ vào gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: “Uống nhiều rượu thế làm gì?” “Ngon mà.” Một câu trả lời đầy tính trẻ con, Lương Tây Triều trước đây nào từng thấy cô như vậy, anh hoàn toàn không còn chút bực tức nào. Anh bế bổng cô lên, ra khỏi phòng VIP, thang máy đi thẳng lên tầng thượng. Lương Tây Triều đặt người xuống sofa, vừa định đứng dậy lấy trà giải rượu trên bàn thì cánh tay bị níu chặt. Vưu Tình xoay người, ngồi vào lòng Lương Tây Triều. “Muốn làm gì đây?” Lương Tây Triều vươn tay ôm lấy vòng eo đang lắc lư của cô, cười đầy vẻ lưu manh. Vưu Tình không nhúc nhích mà nhìn anh, giây tiếp theo, hai tay ôm lấy mặt anh, hôn lên. Không giống. Hoàn toàn không giống. Vưu Tình buông anh ra, ánh mắt mờ mịt nói: “Lương Tây Triều, anh đổi vị rồi.” “?” “Anh đổi vị thế nào, thơm hay thối?” Lương Tây Triều dở khóc dở cười nhướng mày: “Bảo bối à, đừng nghĩ em say rồi là có thể tùy tiện bôi nhọ tôi nhé.” “Em không có say…” Vưu Tình dừng lại một chút, rồi nói: “Em say rồi.” Chắc là cô say thật rồi, nếu không thì tại sao, lại càng ngày càng không tỉnh táo thế này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.