“Em sờ anh thêm vài cái là hết đau ngay.” ——- Sáng thứ Tư, chiếc xe quen thuộc vẫn đậu ở cổng khu dân cư. Vưu Tình đi thẳng tới đó. Dù sao thì, cô có lên xe hay không, Lương Tây Triều cũng có cách khiến cô phải lên xe. Mở cửa xe, Vưu Tình khựng lại. Hàng ghế sau trống trơn, ngay cả tài xế cũng không phải Quan Minh, mà là người tài xế trước đây hay đưa đón cô. Bác quay lại nói: “Cô Vưu, chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng…” Cả ngày tiếp theo, Lương Tây Triều không hề xuất hiện ở Dật Phẩm. Vưu Tình và các đồng nghiệp đi cùng cũng không còn bị tiêu chảy đột ngột nữa, mọi thứ dường như đã trở lại trạng thái làm việc thẩm tra ban đầu. “Cô Vưu!” “… Hửm?” “Cô vừa đi qua chỗ đó rồi, chúng ta đi hướng này thôi.” “… Được.” Hoàn hồn lại, Vưu Tình quay đầu đi theo. Sáng thứ Sáu, Chương Lê đang kiểm tra báo cáo, cầm lấy một xấp tài liệu trước mặt Vưu Tình: “Sổ sách bảo vệ môi trường hợp quy, đánh giá tổng hợp môi trường… Xinh đẹp?” Vưu Tình nhíu mày, “Xin lỗi, em viết nhầm.” Cô lập tức lấy lại, cụp mi xuống, cây bút bi trong tay chuyển động, gạch đi viết lại. Buổi chiều là cuộc họp tổng kết, Lục Bạc Niên cũng tham dự. Cuối cùng hai bên bắt tay, quy trình xét duyệt đến đây là hoàn toàn kết thúc. “Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.” Lục Bạc Niên tiễn Vưu Tình ra đến cửa xe, khách sáo nói. “Lục tổng khách khí quá, tôi đi trước.” Vưu Tình cúi người lên xe. Lục Bạc Niên đứng bên ngoài đợi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, gõ gõ cửa kính xe. Vưu Tình đành phải hạ kính xuống, ngước mắt nhìn, không hiểu chuyện gì. “Sao cô không hỏi tôi anh Năm đi đâu?” “…” “Cậu ấy đi công tác rồi.” Lục Bạc Niên tự hỏi tự đáp: “Tám phần sản nghiệp dưới danh nghĩa của chị hai cậu ấy đều do cậu ấy tiếp quản, bao gồm cả công ty của chính cậu ấy nữa, một đống chuyện chờ cậu ấy khỏe lại để giải quyết gấp. Cậu ấy ở chỗ tôi được hai ngày như vậy đã là rút ngắn thời gian lắm rồi.” Lục Bạc Niên dừng lại, nhìn cô nói: “Sau khi vết thương của cậu ấy lành, người đầu tiên cậu ấy muốn gặp là cô.” Vưu Tình mím môi, im lặng. Xe khởi động, ngày càng rời xa tòa nhà hành chính của Dật Phẩm. —- Lần thẩm tra này kết thúc, khoản tiền thưởng theo phần trăm trong lương của Vưu Tình quả nhiên cao hơn cả lương cố định. Cô chỉ là người hỗ trợ mà đã được như vậy, có thể tưởng tượng ba vị thẩm tra viên chính như Chương Lê thì thế nào, thảo nào người của GSG ai cũng muốn nhận dự án thẩm tra doanh nghiệp. Mọi người trong văn phòng nhao nhao đòi Vưu Tình mời khách, cô đồng ý, bảo họ tự chọn trà chiều, cô sẽ thanh toán. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi cô định mua túi xách hay trang sức gì để tự thưởng cho mình, Vưu Tình nghĩ nghĩ, hình như chẳng có hứng thú với cái nào cả. “Cậu còn trẻ thế này, sao phải tiết kiệm vậy chứ, tiền kiếm ra chẳng phải là để tiêu sao.” “Đúng là để tiêu mà.” Vưu Tình hùa theo. Nhưng cô cần tiêu vào việc khác, số tiền hiện tại vẫn hoàn toàn không đủ. Trước đây Hạ Uyên từng nhắc với cô về một dự án đầu tư của tập đoàn Hạ thị, hỏi cô có muốn thử không, “Thắng thì của em, lỗ thì của tôi.” Lúc đó Vưu Tình chỉ cười cho qua chuyện, giờ nghĩ lại, chỉ dựa vào lương của mình thì đúng là con đường còn quá dài. Muốn dừng chân ở thành phố này, đầu tiên phải có nhà, nếu có thể mua được căn nhà có sân nhỏ ở tầng một mà cô đang ở thì tốt quá. “Mua nhà áp lực lớn lắm, một mình cậu sao cáng đáng nổi. Bảo người nhà giúp một tay đi, tiền trả trước để ba mẹ cậu lo!” Vẻ mặt Vưu Tình cứng lại một cách khó nhận thấy, cuối cùng chỉ cười cười không nói gì. Vưu Tình rất xinh đẹp. Ban đầu khi mọi người chưa thân với cô, ai cũng giữ một khoảng cách kiểu như ngưỡng mộ một đại mỹ nhân nhưng không dám lại gần. Đến khi thân rồi mới biết tính cách thật của cô, khá dễ nói chuyện, chỉ là ít nói mà thôi. “Tớ nghe nói tuần sau phòng phúc lợi chuẩn bị tổ chức một buổi giao lưu kết bạn trong tập đoàn, cậu có đi không?” “Giao lưu kết bạn?” “Đúng vậy, nói đơn giản là mai mối cho nam nữ độc thân. GSG không phản đối yêu đương công sở, thậm chí còn rất khuyến khích việc ‘tiêu thụ nội bộ’ nữa.” “Không bắt buộc đúng không?” Vưu Tình hỏi trúng điểm mấu chốt. “Tất nhiên là không rồi, chỉ là… mọi người đều khá tò mò không biết cậu có đi không, nhờ tớ hỏi giúp một tiếng.” “Tôi không đi.” Vưu Tình cầm mẫu vật đứng dậy, “Tôi đến phòng thí nghiệm.” “Được rồi.” Người đồng nghiệp nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô, vóc dáng lồi lõm quyến rũ, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da có thịt thì có, đặc biệt là đôi chân kia đúng là tuyệt phẩm, vừa thon vừa dài, hoàn toàn là dáng người mẫu. Nói không ngoa chứ, đến cô là con gái mà còn thấy rung động! Thật ra ngoài Chu Tử Trừng, ở tòa nhà GSG có không ít người muốn theo đuổi Vưu Tình, nhưng bản thân cô quá lạnh lùng, không phải hạng phàm phu tục tử nào cũng lay động được trái tim người đẹp. Người đồng nghiệp cầm điện thoại lên trả lời: [Hỏi được rồi, đại mỹ nhân không đi buổi giao lưu nhé.] [Khuyên mọi người bỏ ý định đó đi, người ta chỉ thiếu điều viết lên trán là ‘không muốn yêu đương’ thôi!] Vưu Tình chẳng hề hay biết những lời bàn tán xôn xao bên ngoài, cô đắm mình trong phòng thí nghiệm, chuyên tâm làm thí nghiệm của mình. Khi ra khỏi phòng thí nghiệm, bên ngoài trời đã tối hẳn. Cô vươn vai, cầm ly nước ấm đứng trước cửa sổ kính sát đất nhìn xuống cảnh đêm của Bắc Thành. Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường nhất trong vô vàn chúng sinh, mỗi ngày đều sống một cuộc sống giống nhau, đúng giờ đi làm, rồi tan làm về nhà, tắm rửa đi ngủ. Đặt ra mục tiêu rồi phấn đấu vì nó, dùng điều đó để khơi dậy nhiệt huyết, nhưng khi màn đêm buông xuống, khoảnh khắc mệt mỏi ập đến, vẫn cảm thấy con đường phía trước vô cùng mờ mịt. Cô cụp mắt xuống, cảm thấy sâu sắc rằng cuộc sống của mình giống như ly nước ấm này. Không nóng không lạnh, bình lặng vô vị. Mặt nước dần dần phản chiếu logo Đường Cung với ánh đèn neon xanh trắng ngoài cửa sổ. Vưu Tình ngẩn ra, khẽ lắc chiếc ly, hình ảnh phản chiếu tan ra rồi lại nhanh chóng tụ lại. “Tiểu Vưu, còn chưa tan làm à?” “Ừm, sắp rồi.” Cô uống cạn chỗ nước còn lại. Ra khỏi thang máy là đối diện với cửa chính tòa nhà, cơn gió lạnh đầu đông thổi qua se sắt. Quan Minh thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức tiến lên phía trước, “Cô Vưu.” Vưu Tình ngước mắt, liếc nhìn chiếc xe đang đậu bên đường phía sau anh ta. Buổi tối này, từ khoảnh khắc này trở đi, chắc chắn sẽ khác biệt so với biết bao buổi tối tuần tự trước đây. “Có chuyện gì sao?” “Lương tổng nói tiện đường, muốn đưa cô về.” Vưu Tình nhìn điện thoại, chuyến xe buýt gần nhất vừa mới chạy qua, chuyến tiếp theo phải đợi ít nhất hai mươi phút nữa. Tiện đường sao, cũng không phải là không thể. Ít nhất còn hơn đứng chờ xe buýt trong gió lạnh. Quan Minh mở cửa ghế sau, hơi ấm từ trong xe lập tức phả ra. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen tuyền với thân hình cao lớn đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vài lọn tóc mái lười biếng rủ xuống thái dương. “Lương tổng vừa mới xuống máy bay, làm việc liên tục 24 tiếng vẫn chưa được nghỉ ngơi.” Quan Minh nhỏ giọng giải thích. Vưu Tình đứng ở cửa xe nhìn anh một lát. Khẽ “ừm” một tiếng, cô cúi người ngồi vào. Xe hòa vào dòng người. Trên đùi bỗng nhiên nặng trĩu, Vưu Tình thu hồi tầm mắt đang nhìn ra cửa sổ xe, cụp mắt xuống. Lương Tây Triều đang gối đầu lên đùi cô, vẫn nhắm nghiền hai mắt. Vưu Tình khẽ chớp mắt, hình như cô chưa từng nhìn anh ở góc độ này. Cô chưa từng gặp ba anh, nhưng đã gặp bà Đường. Bà Đường là người phụ nữ mạnh mẽ, khí chất hiên ngang không thua kém đấng mày râu, Lương Tây Triều thừa hưởng một phần đặc điểm đó từ bà. Đôi mày rậm sắc nét, sống mũi cao thẳng, hóa ra lông mi anh cũng rất dài và dày, tạo thành một bóng râm trên mắt. Khi còn làm người mẫu thời trang, Vưu Tình đã gặp không ít người mẫu nam ưa nhìn, nhưng vẻ đẹp của họ dường như chỉ nổi trên bề mặt. Vẻ đẹp của Lương Tây Triều lại bổ trợ cho khí chất kiêu hãnh và quý phái bẩm sinh của anh. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên trán anh, sự kiêu hãnh và vẻ phong trần mệt mỏi cùng lúc hiện hữu trên gương mặt này. Xe đột nhiên chạy qua một đoạn đường dốc, Vưu Tình theo bản năng đưa tay lên che đầu cho anh. Tay cô chỉ hờ hững, không chạm vào anh. Nhưng Lương Tây Triều dường như có cảm ứng, cổ tay cô đã bị anh nắm chặt. Vưu Tình không giãy giụa, mặc cho anh nắm lấy lòng bàn tay mình áp lên má anh. Nhưng rất nhanh, Vưu Tình nhận ra có điều không ổn. Tay cô vừa mới cầm ly nước ấm, lại luôn để trong túi, nên lòng bàn tay rất ấm. Nhưng lúc này, mặt Lương Tây Triều còn nóng hơn cả tay cô. Cô áp lòng bàn tay lên trán anh, quả nhiên càng nóng hơn. Vưu Tình lập tức hạ tấm chắn ngăn cách trong xe xuống, nói với người phía trước: “Trợ lý Quan, lát nữa đi ngang qua hiệu thuốc thì dừng lại một chút.” “Sao vậy?” “Anh ấy sốt rồi.” “A? Vậy sao, Lương tổng ở trên máy bay đã kêu đau đầu, tôi còn tưởng là do anh ấy bận quá không được nghỉ ngơi.” Vưu Tình nhíu mày, “Các anh từ đâu về vậy?” Quan Minh kể tên vài địa danh, “Một tuần làm việc liên tục, chạy qua mấy thành phố. Lương tổng nói nhất định phải về trong hôm nay, nên mới phải rút ngắn thời gian nghỉ ngơi nữa.” Quan Minh dừng xe xuống mua thuốc rồi quay lại. Mặc dù ở Thủy Quận Loan có tủ thuốc, nhưng không chắc thuốc có còn hạn sử dụng không, Vưu Tình nói: “Đưa anh ấy về nhà trước đi.” “Vâng.” Quan Minh khởi động xe, cuối cùng lại đến một biệt thự ven hồ, không phải Thủy Quận Loan. Vưu Tình chần chừ: “Anh ấy ở đây sao?” “Đúng vậy.” Từ khi Quan Minh bắt đầu làm việc cho Lương Tây Triều, anh chỉ biết sếp mình ở trong căn biệt thự hai tầng có diện tích lớn nhất khu này, phía trước là bãi cỏ và bể bơi, phía sau là khu vườn có tính riêng tư cao hơn. Vưu Tình hiểu ra, cụp mắt gọi: “Lương Tây Triều, dậy đi.” Lương Tây Triều nghiêng người ôm lấy cô, không muốn dậy. Suốt quãng đường anh không ngủ được bao nhiêu, cô biết. Quan Minh mở cửa xe, sau đó vòng qua bên kia đợi một lát. Vưu Tình vỗ nhẹ vào má anh, “Dậy đi.” Lương Tây Triều mở mắt ra, hai người cứ thế nhìn nhau. “Anh sốt rồi, đầu không đau sao?” Lương Tây Triều nắm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ, sau đó lại áp vào má mình, “Em sờ tôi thêm vài cái là hết đau ngay.” “…” Cái kiểu bất cần đời, không quan tâm đến sống chết của chính mình của Lương Tây Triều, quả thực đã chạm đúng vào điểm mà Vưu Tình không thể chịu đựng nổi nhất. Sao một người có thể không biết quý trọng mạng sống của mình như vậy chứ. “Lương Tây Triều, anh về nhà uống thuốc đi.” “Em vào cùng tôi.” “Anh dậy trước đi.” Cô nói: “Đè chân tôi tê rồi.” Cơn sốt của Lương Tây Triều không phải là giả, vừa ngồi dậy đã thấy chóng mặt dữ dội. Thấy anh loạng choạng, Vưu Tình theo bản năng đỡ lấy, Lương Tây Triều nhân cơ hội đó, cố ý áp cả nửa người trên vào cô. “Chóng mặt quá, bảo bối ơi.” Môi anh kề sát vành tai nhạy cảm của cô, hơi thở còn nóng hơn cả bình thường, Vưu Tình nhíu mày, vội vàng dìu anh xuống xe. Lương Tây Triều dù sao cũng cao 1m89, không thể nào dồn hết trọng lượng lên người cô, chân anh cũng dùng sức. Quan Minh nhìn cảnh này, đứng phía sau sờ sờ chóp mũi, thật không ngờ Lương tổng ban ngày mạnh mẽ đối phó với đám tàn dư nhà họ Ngụy, đến tối lại hoàn toàn thay đổi như vậy. Lương tổng trước mặt cô Vưu và Lương tổng trước mặt người khác, hoàn toàn là hai người khác nhau một trời một vực. Quan Minh chỉ mở cổng lớn biệt thự cho hai người họ, chứ không đi vào theo. Vưu Tình đỡ Lương Tây Triều đến ghế sô pha, cô không quen thuộc nơi này, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện cách bài trí đồ đạc cũng tương tự như ở Thủy Quận Loan. Cô tìm thấy máy nước nóng ở khu bếp đảo, rót nửa ly, lấy một viên thuốc hạ sốt ra, đặt cả hai thứ trước mặt Lương Tây Triều. “Uống đi.” “Không uống.” Ánh mắt Lương Tây Triều tối sầm lại, siết chặt eo cô, “Uống rồi em sẽ đi mất.” “Anh không uống thì tôi cũng phải đi.” Vưu Tình hơi nâng ly nước lên trước mặt anh, “Uống thuốc đi, Lương Tây Triều.” Lương Tây Triều hé môi, ngậm cả viên thuốc lẫn đầu ngón tay cô vào. Một cảm giác quen thuộc đã lâu chợt ùa về, Vưu Tình mặt không đổi sắc rút ngón tay ra, đưa ly nước đến bên môi anh. Lương Tây Triều nắm lấy cổ tay cô, cứ thế uống hai ngụm, cậu ấm không quên nhíu mày phàn nàn: “Đắng quá, Quan Minh mua cái thứ gì vậy.” “Thuốc hạ sốt thì làm sao mà ngọt được.” Vưu Tình lấy nhiệt kế đo trán anh, 39 độ rưỡi, sau khi thuốc có tác dụng thì nhiệt độ hẳn sẽ hạ xuống. Đặt ly nước xuống, Vưu Tình xoay người. Tưởng cô muốn đi, Lương Tây Triều vươn tay kéo cô ôm vào lòng, đặt cằm lên hõm vai cô. “Không được đi.” Anh áp sát vào cô, ôm rất chặt. Cảm nhận được sự kìm kẹp ngày càng mạnh mẽ ở eo, Vưu Tình khẽ thở dài, “Lương Tây Triều, tôi đưa anh vào đây, không phải để anh đối xử với tôi như vậy.” “… Vậy ôm thêm chút nữa.” Giọng điệu có vẻ thỏa hiệp nhưng không mấy cam tâm tình nguyện, anh dùng vầng trán nóng hổi cọ vào cổ cô, hít hà mùi hương trên người cô. Đối với anh, cô còn công hiệu hơn thuốc hạ sốt vạn lần, ôm cô một cái là có thể bách bệnh tiêu tan, nếu chịu để anh hôn một chút thì càng tốt. Vưu Tình mặc cho anh ôm, cụp mắt nhìn hai cánh tay áo được xắn lên của anh, không tìm thấy dấu vết bị thương ở đâu cả, lạ thật, chẳng lẽ không phải bị thương ở tay sao. Quay lưng lại, Lương Tây Triều không nhìn thấy biểu cảm của Vưu Tình, nhưng anh nhớ lại trước đây, khi cô không muốn làm một việc gì đó, phần lớn đều dùng sự im lặng để đối phó. Lương Tây Triều từ từ buông lỏng cô ra. Giọng anh khàn đặc vì sốt, “Em không có gì khác muốn nói với tôi sao?” Cảm giác nóng rực do sự cọ xát sau tai vẫn còn đó, Vưu Tình mím môi, nhắc nhở: “Nếu anh vẫn không khỏe, thuốc hạ sốt phải 4 đến 6 tiếng nữa mới được uống lần thứ hai.” “…” Lương Tây Triều ngả người ra sau, nhắm mắt nằm trên sô pha. Vưu Tình: “?” ——– Quan Minh đưa Vưu Tình về. Sau khi lên xe, Vưu Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, căn nhà lớn như vậy chỉ có phòng khách ở tầng một sáng đèn, còn lại tất cả đều tối om. Lương Tây Triều ở một mình đây sao? Căn hộ ở Thủy Quận Loan thì sao, sao anh ta không ở đó, lẽ nào bán rồi? Vưu Tình thu hồi ánh mắt, dựa vào lưng ghế thả lỏng suy nghĩ. —– Về nhà muộn hơn thường lệ, bà ngoại đã ngủ, Vưu Tình trở về phòng mình. Tắm xong, cô ngồi vào bàn làm việc. Vừa lau tóc, vừa nhớ lại câu nói của Lương Tây Triều trước khi cô rời đi: “Em không có gì muốn nói với tôi sao.” Anh muốn cô nói gì. Cô không nghĩ ra, cho đến khi tầm mắt hạ xuống, thoáng nhìn thấy tờ lịch trên bàn. —— Bên kia, Lương Tây Triều vẫn giữ tư thế nằm trên sô pha, có lẽ thuốc đã có tác dụng, đầu anh đã bớt choáng váng, nhưng người thì vẫn không muốn dậy, không có chút sức lực nào. Lục Bạc Niên gọi ba cuộc điện thoại anh mới bắt máy. “Tiệc sinh nhật tại nhà chuẩn bị xong hết cho cậu rồi, cậu đâu rồi hả, không phải nói về Bắc Thành rồi sao?” “Không đi.” Lương Tây Triều lười biếng đáp rồi vội vàng cúp máy, ồn chết đi được, bật cái nhạc quái quỷ gì không biết. Lúc này cả người anh vừa uể oải vừa bực bội. Cùng lúc đó, điện thoại còn rất nhiều tin nhắn chúc mừng chưa đọc. Lương Tây Triều không thèm mở một cái nào, chẳng có hứng. Căn nhà trống rỗng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống chắc cũng có thể nghe thấy. Thời gian từng chút trôi qua, trong mắt Lương Tây Triều chất chứa sự u ám, có chút hối hận vì đã để cô đi. Cô nhóc này đúng là vô tâm vô phế. Đã vậy thì anh còn giữ kẽ làm gì nữa, cứ nên trực tiếp vác người vào phòng, ném lên giường rồi l*t s*ch bộ váy công sở xinh đẹp kia của cô từ trên xuống dưới. Dù sao cô khóc thì anh càng sướng, dù sao cô cũng ghét anh rồi, anh cũng chẳng ngại làm thêm một chuyện khốn nạn này. Đột nhiên, khung chat WeChat được ghim trên cùng hiện lên một chấm đỏ nhỏ —— [Chúc mừng sinh nhật.] Thời gian hiển thị lúc này là 23:59. Toàn bộ vẻ suy sụp và sự bực dọc của Lương Tây Triều tan biến trong nháy mắt, anh ôm điện thoại cứ thế nhìn chằm chằm cả buổi. Được rồi. Chỉ vì một câu này của cô gái nhà anh, anh thức trắng đêm để bay gấp cũng đáng giá!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.