“Em sờ anh thêm vài cái là hết đau ngay.” ——- Sáng thứ Tư, chiếc xe quen thuộc vẫn đậu ở cổng khu dân cư. Vưu Tình đi thẳng tới đó. Dù sao thì, cô có lên xe hay không, Lương Tây Triều cũng có cách khiến cô phải lên xe. Mở cửa xe, Vưu Tình khựng lại. Hàng ghế sau trống trơn, ngay cả tài xế cũng không phải Quan Minh, mà là người tài xế trước đây hay đưa đón cô. Bác quay lại nói: “Cô Vưu, chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng…” Cả ngày tiếp theo, Lương Tây Triều không hề xuất hiện ở Dật Phẩm. Vưu Tình và các đồng nghiệp đi cùng cũng không còn bị tiêu chảy đột ngột nữa, mọi thứ dường như đã trở lại trạng thái làm việc thẩm tra ban đầu. “Cô Vưu!” “… Hửm?” “Cô vừa đi qua chỗ đó rồi, chúng ta đi hướng này thôi.” “… Được.” Hoàn hồn lại, Vưu Tình quay đầu đi theo. Sáng thứ Sáu, Chương Lê đang kiểm tra báo cáo, cầm lấy một xấp tài liệu trước mặt Vưu Tình: “Sổ sách bảo vệ môi trường hợp quy, đánh giá tổng hợp môi trường… Xinh đẹp?” Vưu Tình nhíu mày, “Xin lỗi, em viết nhầm.” Cô lập tức lấy lại, cụp mi xuống, cây bút bi trong tay chuyển động, gạch đi viết lại. Buổi chiều là cuộc họp tổng kết, Lục Bạc Niên cũng tham dự. Cuối cùng hai bên bắt tay, quy trình xét duyệt đến đây là hoàn toàn kết thúc. “Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.” Lục Bạc Niên tiễn Vưu Tình ra đến cửa xe, khách sáo nói. “Lục tổng khách khí quá, tôi đi trước.” Vưu Tình cúi người lên xe. Lục Bạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799229/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.