“Không được cười với người đàn ông khác.” … Nằm lại trên giường, Vưu Tình vẫn không tài nào ngủ được. Cô dứt khoát ngồi dậy, dựa vào thành giường. Nghĩ đến điều gì đó, cô vén chăn lên, tầm mắt trượt xuống. Có một lần, cô ôm laptop ở phòng khách luyện đề thi tiếng Anh cấp 6, kết quả là ngủ quên mất. Lương Tây Triều từ thư phòng đi ra, nhìn thấy chính là dáng vẻ cô ngả nghiêng trên sofa. Lúc chiếc laptop bị rút ra, Vưu Tình đã tỉnh, nhưng Lương Tây Triều không chú ý, anh quỳ trên tấm thảm dưới đất, bàn tay nâng niu bàn chân nhỏ trắng nõn, sạch sẽ của cô, rồi đặt một nụ hôn lên mắt cá chân. Khi ngẩng đầu lên, anh vừa hay chạm phải đôi mắt đã mở của cô, trong giây lát liền lao tới quấn quýt lấy cô trên sofa. Anh vùi mặt vào ngực cô, cô ngửi thấy mùi hương tươi mát trên tóc anh, nhiệt độ cơ thể của cả hai trong buổi chiều tà hoàng hôn ấy không ngừng nóng rực, tăng cao, vô cùng hòa hợp. —- Ngoài cửa sổ, chiếc đèn lồng hình thỏ vẫn chớp nháy, trước sau vẫn là một chút ánh sáng le lói trong đêm tối, không ngừng không nghỉ. Trong đầu hiện lên bóng dáng Lương Tây Triều vừa rời đi, Vưu Tình chậm rãi nắm chặt một góc chăn, nhịp tim trong đêm khuya trở nên có chút không kiểm soát được. —— Lại mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Vưu Tình bị đồng hồ báo thức đánh thức, đưa tay tắt đi, ngồi dậy khỏi giường, mái tóc dài rối tung xõa trên vai, có một cảm giác tự do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799228/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.