Khách mời đặc biệt sẽ không đợi đến khi tiệc thường niên kết thúc. Vưu Tình đảo mắt một vòng hội trường, không thấy người đâu, liền cho rằng Lương Tây Triều đã sớm rời đi. Đi nhờ xe của một đồng nghiệp, cô bỗng nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô đang ở đâu. [Em đi nhờ xe đồng nghiệp về rồi.] Cô gõ xong chữ, lúc chuẩn bị gửi đi thì do dự vài giây. Nếu là trước kia, Lương Tây Triều nhìn thấy hồi âm này, nhất định sẽ không vui, anh sẽ muốn cô dừng xe ngay lập tức, sau đó lại cử tài xế của mình đến đón cô đến trước mặt anh. Nhìn chằm chằm đèn xanh đèn đỏ đếm ngược phía trước, Vưu Tình thầm đếm theo. Đèn xanh sáng lên, điện thoại rung lên, cô cụp mắt xuống. L: [Ừm.] Vưu Tình nhìn chằm chằm vào một chữ vỏn vẹn này, ít nhiều có chút bất ngờ. Xe dừng ở cổng tiểu khu, Vưu Tình nói cảm ơn, cởi dây an toàn xuống xe. “Khách sáo làm gì.” Nữ đồng nghiệp cười cười chào tạm biệt cô. Vưu Tình đứng tại chỗ nhìn theo xe cô ấy rời đi, thầm nghĩ mình cũng nên lên kế hoạch đi thi bằng lái. Nhà Vưu Tình ở dãy trong cùng của tiểu khu, cần phải đi xuyên qua một bãi đỗ xe trên mặt đất. Lúc này trời đã khuya, hơn nữa thời tiết lạnh, cũng không có ai đi dạo, bốn phía chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ loi còn hoạt động, khung cảnh có phần vắng vẻ. Chính trong bầu không khí như vậy, Vưu Tình vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lương Tây Triều dựa vào chiếc xe bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799232/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.