“Anh có hơi… không biết xấu hổ.” —- Chiếc xe chạy một đoạn dài về phía xa, ngày càng rời xa khu chung cư của GSG. Lương Tây Triều đánh lái, cho xe dừng lại ven đường, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách. Anh lấy bao thuốc từ trong túi ra, vốn định bỏ, nhưng lúc này thực sự không nhịn được, rút một điếu kẹp giữa ngón tay, châm lửa. Trong chiếc xe yên tĩnh, khói thuốc từ từ dâng lên che khuất khuôn mặt tối tăm khó dò của người đàn ông. Lương Tây Triều lấy điện thoại ra, dùng vân tay mở khóa. Hình nền là cảnh Vưu Tình nằm trên giường, cô ngủ nghiêng, nhắm mắt, cơ thể không chút phòng bị hướng về phía anh, tay ngoan ngoãn đặt bên gối. Tối qua Lương Tây Triều cả đêm gần như không ngủ, ôm người trong lòng mà ngắm nhìn không rời. Nhấn vào album, tạo một thư mục riêng, bên trong chỉ lưu ảnh của Vưu Tình. Lương Tây Triều cụp mắt, lướt qua từng tấm ảnh, hít từng ngụm khói. Mỗi lần đến thành phố Lam, lúc rời đi Lương Tây Triều đều hận không thể nhét người vào túi mang theo, trong lòng anh vẫn luôn kìm nén ý nghĩ này. Nhưng không có cách nào, người ta cảm thấy công việc quan trọng hơn anh. Lương Tây Triều híp mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh, bực bội nói: “Đồ vô lương tâm bé nhỏ.” Nhưng ai bảo cô gái của anh biết dỗ người, ngoan ngoãn sáp lại gần hôn anh một cái, anh liền chẳng thể nào giận cô được nữa, không nỡ. Đi tàu cao tốc rồi chuyển sang máy bay, Lương Tây Triều về đến Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799248/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.