Nụ hôn trước sau luôn dịu dàng. —- Chiếc áo khoác vest trên người Vưu Tình, hơi ấm bao bọc lấy cô. Chủ nhân của chiếc áo khoác ôm lấy cô, đưa cô rời khỏi nơi này, đến chiếc xe đậu ngoài cửa. “Ở trong xe đợi anh.” Lương Tây Triều dặn dò. Vưu Tình níu chặt tay áo anh, “Em không sao, anh đừng tức giận.” “Được,” anh đưa tay cọ cọ má cô, “Anh không tức giận, chuyện còn lại giao cho anh xử lý.” “Nhưng mà…” Vưu Tình siết nhẹ ngón tay, do dự. “Anh nghe lời em không tức giận, thì em cũng phải nghe lời anh để anh xử lý, đúng không?” Lương Tây Triều cúi thấp người xuống, dùng môi mỏng chạm nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô. Một nụ hôn trấn an dịu dàng. Hàng mi Vưu Tình khẽ run, gật gật đầu. Đôi mắt đen sáng của Lương Tây Triều mỉm cười nhìn cô, “Ngoan.” Cửa xe được Lương Tây Triều đóng lại, khóa chốt. Vưu Tình hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bóng lưng cao lớn đáng tin cậy của anh sải bước đi vào. Khoảng mười phút sau, Lương Tây Triều đi ra, toàn thân đầy sát khí nhưng đã được che giấu đi trước khi lên xe. “Anh xem lại nào.” Nắm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào vùng da bầm tím do bị va đập, da cô gái vốn trắng, một mảng thâm lại càng thêm nổi bật. Vưu Tình hỏi anh: “Người anh mang đến là luật sư sao?” “Ừm, luật sư vàng của nhà họ Lục, anh ta sẽ toàn quyền tiếp nhận những việc kế tiếp, mẹ của em…” Lương Tây Triều dừng một chút, đổi cách nói, “Kết quả em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799260/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.