“Bởi vì anh rất đáng tin cậy.” — “Vợ ơi, em thử món cá này đi.” “Vợ ơi, tối nay muốn xem phim gì nào?” “Mày nằm trong lòng vợ tao mà đạp cái gì, đây là vị trí của tao.” “Vợ ơi…” Hai ngày cuối tuần, cái xưng hô này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Vưu Tình. Cô không chịu nổi nữa, dúi cái gối ôm đang bị cô coi như bao cát vào lòng Lương Tây Triều, nghiến răng hỏi nhỏ: “Anh làm gì thế?” “Làm gì là làm gì, làm vợ anh, em không phải không phản đối sao, thế nào, bây giờ lại hối hận à?” Lương Tây Triều kéo người vào lòng, siết chặt cánh tay đang ôm hờ eo cô, “Hối hận cũng vô dụng.” “Vậy anh cũng không cần, cứ gọi mãi thế.” “Anh thích, mà em cũng thích nghe.” Vưu Tình khựng lại hai giây, chớp mắt, “Em không có.” “Không có?” Lương Tây Triều vén một lọn tóc của cô lên, quấn quanh đầu ngón tay, “Đừng tưởng dùng tóc che thì anh không biết tai em đỏ đến mức nào.” Anh cúi xuống hôn lên. Cảm giác tê tê dại dại truyền đến, Vưu Tình rụt đầu né đi, liền nghe thấy tiếng anh cười khẽ, “Nhạy cảm thật đấy vợ à, giờ tai càng đỏ hơn rồi, muốn anh ôm em ra trước gương xem không?” Dì Trần dọn dẹp xong bếp núc đi ra, mặt mày tươi cười, “Ôi chao, tôi đi trước đây, không làm phiền hai người.” Vốn còn định lau sàn nhà ở huyền quan một lượt, nhưng dì Trần quyết định khởi động robot hút bụi, biết ý không làm phiền đôi vợ chồng son nhà người ta. Vưu Tình càng thêm ngượng, đẩy mạnh Lương Tây Triều ra, đứng dậy tiễn dì Trần ra cửa. “Dì đi đường cẩn thận.” “Được được.” Cửa vừa đóng lại, Vưu Tình còn chưa kịp xoay người, phía sau đã áp tới một vòng ôm vững chãi. Hơi thở ẩm ướt truyền đến bên cổ, cô nghiêng đầu né tránh, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh lại muốn làm gì nữa đây.” “Ôm vợ của anh.” Cái máy phát lại ‘vợ ơi’ này pin trâu thật. Vưu Tình khe khẽ cong môi, bề ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng: “Anh không yên được à.” “Không yên.” Người này hỏi gì đáp nấy, bất kể cô nói gì anh đều đáp lại, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh chơi xấu. Hơn nữa còn gửi đến cho cô vài lời mời với mục đích rõ ràng, “Có muốn tắm chung không?” Vưu Tình cạn lời, một tay đánh vào mu bàn tay đang làm loạn của anh, “Mới ăn cơm xong tắm cái gì, anh đừng có mà nghĩ.” “Ồ.” Bị cô gái nhà mình đánh vào mu bàn tay, Lương Tây Triều không thấy đau, vẫn giữ tư thế nửa dựa vào người cô. Hai người như cặp song sinh dính liền, vừa đi vừa ôm nhau dịch về phía sofa, “Vậy xem phim.” Đèn phòng khách tối sầm lại. Phim chiếu được ba phút, cô bị Lương Tây Triều ôm vào lòng, đến năm phút, quần áo cô đã bị vò nhàu, đến mười phút, cả người cô run rẩy, nhắm mắt, ngửa cổ thở gấp, đôi môi vừa sưng vừa tê. Phim chiếu đến phút thứ hai mươi, cô bị Lương Tây Triều vừa dỗ vừa ôm đưa lên phòng tắm trong phòng ngủ chính trên lầu hai. Quần áo bị l*t s*ch sẽ. Anh đứng dưới vòi sen trước mặt cô, bắt đầu tháo thắt lưng. Vưu Tình ôm đầu gối cuộn người lại, toàn thân nóng bừng, quay đầu về phía tường trốn tránh. “Trốn cái gì, chẳng biết lần trước là ai uống say nhìn chằm chằm anh c** đ*, chẳng chút e dè.” “…” Vưu Tình nghiêm túc nói: “Xin đừng lấy chuyện quá khứ ra để công kích người khác, rất bất lịch sự.” “Được rồi, xin lỗi em.” Nước trong bồn tắm gợn sóng lan ra từng tầng từng tầng, Lương Tây Triều vừa xin lỗi, vừa đưa ngón tay vào miệng cô. “Hồi ức là quá khứ, nhưng mà cưng à.” Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khuấy đảo đầu lưỡi mềm mại của cô, anh tựa vào sau gáy cô cười xấu xa, “Phản ứng của em cũng giống hệt quá khứ, em nói xem thế nào?” Vưu Tình im lặng hai giây, có chút thẹn quá hóa giận, “Anh muốn em nói thế nào, khen anh lợi hại sao?” “Chẳng lẽ anh không đáng để em khen một câu lợi hại?” Lương Tây Triều dùng hành động thực tế đáp lại cô, ngậm lấy bờ môi đầy đặn cong cong của cô, trực diện tấn công, bất ngờ không kịp đề phòng. Vưu Tình thoáng kêu lên một tiếng, giãy giụa muốn trốn về phía trước, “Sao anh có thể…” Đôi mắt xinh đẹp bị hơi nước trong bồn tắm hun đến ướt sũng, trông thật yếu đuối đáng thương, cũng càng khơi dậy h*m m**n bắt nạt tàn ác ẩn sâu trong xương tủy của người đàn ông. Ánh mắt cô liếc thấy vỏ bao bằng nhôm bạc anh vứt bên ngoài bồn tắm, “Sao ở đây lại có cái này?” Lương Tây Triều nhếch môi, “Chuẩn bị riêng cho em đó.” “?” Vưu Tình mở to mắt, bị lời lẽ vô lại của anh k*ch th*ch đến mức muốn xù lông, nhưng Lương Tây Triều không cho cô cơ hội mở miệng, trực tiếp hôn lên môi cô, ẩm ướt dính nhớp, tiếng nước vang lên. Một bóng đèn trong phòng tắm đột nhiên bị cháy, ánh sáng tối đi một nửa, ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng chiếu xuống, cô gái trong lòng anh trắng nõn như ngọc. “Vợ ngoan, vịn vào thành bồn tắm đi.” Yết hầu anh chuyển động, giọng nói khàn khàn, đầu lưỡi tiến vào hôn cô, quấn lấy sự run rẩy của cô, chậm rãi cuốn lấy rồi nuốt xuống, lặp đi lặp lại, rồi lại hôn sâu. Vưu Tình khó chịu r*n r* hai tiếng, móng tay dùng sức đến mức ửng hồng, “Không vịn nổi…” “Không vịn nổi à, vậy phải làm sao đây.” Người phía sau một giây trước còn đang cười. Giây tiếp theo ôm chặt cô ngồi xuống. “Lương Tây Triều ——” Nước mắt lập tức bị ép ra, Vưu Tình hét lên vỡ giọng. “Đây rồi cưng à.” Người đàn ông hôn càng lúc càng sâu, môi mỏng hé mở, cười đầy phóng túng nói: “Đây là lần đầu tiên nghe em gọi to như vậy đấy.” “Hay lắm, gọi lần nữa đi.” “Không cần…” Vưu Tình cả người mềm nhũn tựa vào người anh, nước mắt lã chã rơi xuống, vừa cắn vai anh vừa mắng, “Anh hung dữ như vậy làm gì.” Cô tức giận trách mắng anh, kết quả anh lại tỏ vẻ sung sướng khi bị mắng, đáp lại một câu: “Vợ mắng anh cũng dễ nghe như vậy.” Vưu Tình: “…” Quyết định để thế giới này có thêm một người câm, cô không muốn nói chuyện nữa. Bộ phim dài hai tiếng chiếu xong, máy chiếu tự động tắt màn hình, phòng khách tối om, đèn phòng ngủ chính trên lầu hai vẫn sáng đến một giờ sáng. Lúc được ôm về giường, Vưu Tình vừa đặt đầu xuống gối đã nhắm mắt ngủ say. Lương Tây Triều với tinh thần phơi phới, tuỳ ý thắt lại dây áo choàng tắm, cúi người hôn lên mắt cá chân cô, bàn chân nhỏ nhắn được anh nắm trong tay, rồi mới đặt vào trong chăn. Lương Tây Triều xoay người ra khỏi phòng, đến thư phòng, mở ngăn kéo lấy dụng cụ đo nhẫn ra, quay lại phòng ngủ chính, động tác nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út tay phải của cô, đo xong, chụp lại số liệu rồi gửi đi. Ngày hôm sau, thứ Hai. Vưu Tình phải dựa vào đồng hồ báo thức mới tỉnh dậy. Cả người uể oải, không mấy hứng khởi, cũng may hôm nay công việc không nhiều lắm. Lương Tây Triều có thói quen dậy sớm tập thể hình, trên giường cũng chỉ có mình cô. Lật chăn xuống giường, vào phòng tắm, lấy kẹp tóc càng cua kẹp tóc lên. Khi nặn kem đánh răng, tầm mắt cô vô tình liếc xuống. Động tác của Vưu Tình dừng lại một chút. Vừa đánh răng, vừa nhìn về phía tay phải đang cầm bàn chải đánh răng của mình trong gương, ánh mắt dừng lại ở ngón áp út trống không kia. Thay xong bộ váy công sở, mở cửa xuống lầu. Lương Tây Triều quả nhiên vẫn còn ở phòng tập thể hình dưới lầu một, dì Trần mang bữa sáng lên, gọi cô qua ăn. “Hai người tối nay muốn ăn gì, để tôi chuẩn bị nguyên liệu trước.” Dì Trần hỏi. “Tối nay cháu chắc không qua đâu ạ.” Vưu Tình nói. “Được rồi.” Thấy dì Trần kết thúc chủ đề như vậy, Vưu Tình cảm thấy kỳ lạ, “Dì ơi, sao dì không hỏi Lương Tây Triều muốn ăn gì?” Dì Trần cười nói: “Cậu Lương sớm đã dặn dò tôi rồi, ba bữa cơm ở nhà đều lấy khẩu vị của cô làm chính, nếu cô không qua, cậu ấy cũng sẽ không ăn ở nhà, nói là một mình ăn cơm buồn tẻ lắm.” “Ồ.” Vưu Tình cong môi. Ăn sáng xong, Vưu Tình chơi với Tiểu Quất một lát. Lương Tây Triều từ phòng tập thể hình ra, lên lầu tắm rửa, một thân tây trang màu đen xuống lầu, ăn sáng xong, đưa cà vạt ra trước mặt Vưu Tình, khom lưng. Vưu Tình nhận lấy cà vạt, thuần thục thắt cho anh. Hai người đều mặc tây trang màu đen, khác biệt ở chỗ Vưu Tình mặc kiểu váy, tóc dài dùng một chiếc kẹp tóc màu đen buộc cao, gọn gàng năng động. Tài xế đợi ở ngoài cửa, hai người cùng nhau lên xe. Lộ trình là đưa Vưu Tình đến GSG trước. Đến nơi, Vưu Tình đeo túi xách chuẩn bị xuống xe, cửa xe lại lần nữa khóa lại. Quay đầu lại, Lương Tây Triều hôn xuống, “Tiền xe chưa trả.” “…” Lương Tây Triều ôm cô, khẽ vỗ vào mông cô một cái, “Lần sau mời tự giác.” “Xe lừa đảo, lần sau không đi nữa.” Ngay trước khi cửa xe tự động đóng lại, Vưu Tình buông lời hăm dọa, sau đó chuồn mất. Cuối tuần, Vưu Tình đến biệt thự ven hồ. từ thứ Hai đến thứ Sáu, Lương Tây Triều hễ có thời gian rảnh là sẽ đến tiểu khu Tân Dân. Buổi tối tan làm, Lương Tây Triều đến đón cô, vẻ mặt đắc ý: “Bà ngoại nói phải làm cho anh món ăn đặc sản Khánh Châu, Vưu Tiểu Tình, em có lộc ăn rồi đó.” Vưu Tình: “?” Nhạc Bình sáng sớm đã đi chợ mua rau củ và thịt tươi ngon, chuẩn bị tối nay làm một bữa thịnh soạn cho hai đứa nhỏ. “A Bình ——” Vừa về đến tiểu khu, người hàng xóm quen biết là thím Vương liền gọi bà lại. Nói chuyện phiếm chưa được vài câu, thím Vương liền không nhịn được mà buôn chuyện: “A Bình, bạn trai của cháu gái bà làm ở đâu thế, trông có vẻ oai phong lắm nhỉ!” Nhạc Bình cười nói: “Đâu có, chúng nó chỉ là dân công sở bình thường thôi.” “Không phải đâu, hôm đó con trai tôi nhìn thấy xe của cậu ấy, nói là loại gì đó phiên bản giới hạn.” Thím Vương đưa tay ra hiệu một con số, “Con trai tôi nói xe của cậu ấy không có từng này tiền thì không mua nổi đâu!” “50 vạn (500 nghìn)?” Thím Vương hùng hồn nói: “Là 500 vạn (5 triệu)!” Nhạc Bình cả người sững sờ tại chỗ. Bảy giờ tối, Vưu Tình đưa Lương Tây Triều về nhà, trên bàn cơm đã bày đầy một bàn đặc sản Khánh Châu. Nhạc Bình mím môi, như đã do dự nhiều lần mới hỏi: “Ngon không, cậu, cậu Lương?” Lương Tây Triều gật đầu, “Ngon lắm ạ, vất vả cho bà ngoại rồi.” “Không vất vả, không vất vả, cậu thích ăn là được rồi, cậu ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút…” Động tác nhai măng của Vưu Tình chậm lại, ngẩng đầu nhìn bà ngoại. Ăn cơm xong, Lương Tây Triều vẫn giành lấy việc rửa bát. Đi xe 5 triệu chắc nhà cũng giàu có lắm nhỉ, lại ở đây rửa bát cho mình? Nhạc Bình đứng ở cửa bếp do dự nhiều lần. Cuối cùng quyết định vẫn là hỏi cho rõ ràng trước. Một tay kéo tay cháu gái ra ngoài sân nhỏ. “Tình Tình, con nói cho bà biết, gia cảnh của Tiểu Lương có phải rất tốt không, sao bà nghe nói xe nó đi cũng phải mấy trăm vạn, bố mẹ nó làm gì thế?” Khó trách tối nay bà ngoại cứ nhìn chằm chằm Lương Tây Triều với vẻ muốn nói lại thôi. Chuyện đến nước này cô cũng không cần phải giấu nữa. Vưu Tình trả lời: “Bố anh ấy làm việc ở trường học ạ.” “Là giáo viên à?” Nhạc Bình nhìn về phía phòng bếp, “Khó trách Tiểu Lương nho nhã lễ phép, tính tình cũng tốt, thì ra là con nhà gia giáo.” Vưu Tình mím môi, nói: “Bố anh ấy là hiệu trưởng.” Nhạc Bình sững sờ, lại hỏi: “Thế, thế mẹ nó làm gì?” Vưu Tình: “Mẹ anh ấy làm ở bệnh viện ạ.” Nhạc Bình: “Bác sĩ à, cũng tốt.” Vưu Tình: “Là viện trưởng ạ.” Nhạc Bình ngẩn người vài giây mới hoàn hồn, “Còn chính nó thì sao, nó làm ở công ty à? Là dân công sở phải không?” “Vâng…” Vưu Tình dừng một lát, dịu dàng nói: “Công ty của chính anh ấy ạ.” Lần này thì Nhạc Bình hoàn toàn chết lặng. “Con biết, giữa con và anh ấy có khoảng cách, cũng vì lý do này mà con đã từ chối anh ấy, nhưng ấy vẫn luôn chờ đợi con.” “Bà ngoại, tuy con và Lương Tây Triều bắt đầu không được hoàn mỹ cho lắm, nhưng thực ra ngay từ đầu anh ấy đã đối xử rất tốt với con.” “Không phải bà nói, chỉ hy vọng con tìm được một người đối xử thật tốt với con sao.” Nghe xong lời cháu gái, trái tim đang treo lơ lửng trong cổ họng Nhạc Bình từ từ hạ xuống. “Cũng phải…” “Nó sinh ra trong gia đình như vậy chắc chắn được cưng chiều lắm nhỉ, vậy mà đến nhà chúng ta, lại rửa bát, lại quét sân.” Nhạc Bình nói: “Nó toàn mang đồ nhà quê đến nói cho bà bồi bổ sức khỏe, bà còn tưởng nhà nó mở trang trại cơ đấy!” Nhạc Bình lại nói: “Thật ra, sở dĩ bà thích Tiểu Lương như vậy, cũng không chỉ vì thấy nó đẹp trai đâu.” Nghe đến đây, Vưu Tình không nhịn được cười một cái, nói: “Anh ấy trông cũng đẹp trai thật.” Nhạc Bình cũng cười, sau đó nắm lấy tay cháu gái, nói: “Sở dĩ bà ngoại chấp nhận nó, là vì chỉ cần con vừa xuất hiện trước mặt nó, mắt nó lúc nào cũng nhìn về phía con, không nỡ rời đi.” “Nó thật lòng yêu thương con, bà ngoại nhìn ra được, nếu không thì dù nó có đẹp trai đến mấy bà cũng không đồng ý.” “Vâng, con hiểu rồi.” Vưu Tình mỉm cười, tiện thể nói cho bà ngoại biết mình đã mua căn hộ này. “Là Tiểu Lương giúp à?” Vưu Tình lắc đầu, “Là con tự dành dụm tiền trả trước, vay tiền dùng quỹ công để trả góp.” Nhạc Bình sờ sờ mặt cô, “Vất vả cho con rồi.” “Cho nên bà xem, con còn trẻ như vậy đã có khả năng mua nhà, có phải bà cảm thấy, khoảng cách giữa con và anh ấy, thực ra cũng không lớn lắm không.” “Đương nhiên rồi, Tình Tình nhà chúng ta lúc nào cũng là giỏi nhất!” Giọng Nhạc Bình đầy tự hào, cũng có chút nghẹn ngào, bà giơ tay lau nước mắt, đưa tay ôm lấy cô, “Con thật sự trưởng thành rồi. Chiều cao của bồn rửa bát vừa với bà ngoại, nhưng lại quá thấp so với Lương Tây Triều, anh phải đứng hơi d*ng ch*n ra, hơn nữa còn phải cúi lưng mới tiện rửa bát. Vưu Tình đi vào, một tay kéo cửa bếp đóng lại. Cô nhích lại gần vai phải Lương Tây Triều, ra hiệu cho anh nâng tay phải lên, rồi cô chui vào. Lương Tây Triều cụp mắt, người nghiêng về phía trước, “Chọn lúc anh rửa bát để đến làm nũng, định phá hỏng hình tượng tốt của anh trước mặt bà ngoại à?” Vưu Tình cười cười, nghiêng đầu nhìn anh, “Em chỉ đến để nói cho anh biết, công việc rửa bát của anh, sắp đếm ngược rồi đấy.” Lương Tây Triều nhướng mày, “Hửm?” Vưu Tình nói: “Em định sửa sang lại chỗ này một chút, để sau này bà ngoại ở thoải mái hơn.” “Em còn tiền không, không phải đều mua nhà hết rồi sao.” “Vẫn còn lại một ít.” Lương Tây Triều tắt vòi nước, tháo đôi găng tay đầy bọt biển ra, ôm lấy eo cô, giọng thương lượng thì thầm: “Việc trang trí để anh phụ trách được không?” Vưu Tình mím môi, không nói gì. Lương Tây Triều cúi đầu h*n l*n ch*p m** cô. h*n l*n ch*p m** mang ý nghĩa mang lại cảm giác an toàn và mong đợi sự tin tưởng từ đối phương. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói vững vàng, cực kỳ kiên nhẫn nói: “Em xem anh này, một tuần ít nhất cũng về đây ba lần, nơi này thế nào cũng được coi là nửa mái nhà của anh rồi.” “Tiền trả trước em tự lo anh không can thiệp, việc trang trí thế nào cũng phải đến lượt anh chứ, đúng không.” Lông mi Vưu Tình khẽ rung, ngước mắt nhìn anh, “Anh coi nơi này, cũng là nhà của anh sao?” “Em là vợ của anh.” Ánh mắt giao nhau chứa đựng tình cảm nồng hậu không chút che giấu, Lương Tây Triều cong môi nói: “Bà ngoại anh cũng gọi theo em là bà ngoại, sao anh lại không thể coi nơi này là nhà của mình được.” “Nhưng nơi này của em, còn không lớn bằng nhà họ Lương của anh, thậm chí cả sân nhà riêng của anh nữa.” Lương Tây Triều cười nhạt, “Lớn nhỏ không quan trọng.” Ánh mắt anh kiên định nhìn cô: “Có liên quan đến em mới là quan trọng nhất.” Không gian hai phòng một sảnh được trang trí lại, thêm vào đó là các thiết bị gia dụng thông minh, Lương Tây Triều mời công ty nội thất chuyên nghiệp, từ lúc khởi công đến khi hoàn công chỉ mất chưa đầy hai tháng, lại để thêm một mùa cho bay mùi. Ngày đầu tiên của mùa thu, nhà mới chính thức vào ở, khách mời đều là bạn bè thân thiết, ngoài sân bày ba bàn tiệc. Cũng chính vào ngày này, Sở Tử Câm và Ngôn Di cuối cùng cũng gặp được bạn trai “bản gốc” của Vưu Tình. Chuyện Vưu Tình có bạn trai là tháng trước các nàng trò chuyện trong nhóm, Ngôn Di truy hỏi đối phương là ai, Vưu Tình lúc đó nói là, không tiện giải thích qua loa, cần phải gặp mặt nói chuyện, bởi vì quá trình rất… éo le. Mãi cho đến hôm nhà mới vào ở, Sở Tử Câm và Ngôn Di mang quà đến chúc mừng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lương Tây Triều. Dưa cực khủng, bất ngờ không kịp trở tay. Ngôn Di trực tiếp sững sờ ở cửa: “Chưa uống mà tớ đã phê rồi sao Tử Câm, sao tớ lại thấy cậu em trai thần thánh trong truyền thuyết của giáo sư Lương thế này?!” “A…” Sở Tử Câm cũng há hốc mồm: “Tớ cũng thấy.” Vưu Tình thấy các cô đến, xoay người đi qua đón, kết quả lời còn chưa kịp nói, đã bị Ngôn Di và Sở Tử Câm mỗi người một bên xốc nách lôi ra góc tường ngoài cửa. Lương Tây Triều vừa quay đầu lại: “?” Vợ lớn của tôi đâu rồi? “Tình Tình, chuyện gì thế này, sao em trai giáo sư Lương lại ở nhà cậu? Nếu bị bắt cóc thì nháy mắt đi!” Vưu Tình chớp mắt hai cái, “Bây giờ hai cậu giống đang bắt cóc tớ hơn đấy.” Ngôn Di ôm chặt cánh tay cô: “Cho nên, bạn trai cậu, thật sự là, em trai giáo sư Lương?” Vưu Tình gật gật đầu: “Ừ, anh ấy tên là Lương Tây Triều.” Sở Tử Câm: “Tên cũng hay đấy chứ.” “Đây không phải trọng điểm!” Ngôn Di ngắt lời: “Mau nói quá trình đi, tớ muốn nghe quá trình!” Phòng ngủ, Vưu Tình uống liền ba cốc nước, mới kể xong quá trình từ lúc cô và Lương Tây Triều mới quen nhau, đến sau này chia tay, rồi tái hợp, mãi cho đến hiện tại. Sở Tử Câm: “Trời ơi ——” Ngôn Di: “Trời đất ơi ——” Sở Tử Câm ngẫm lại: “Cho nên, tuy rằng cái người bạn trai mối tình đầu mà cậu bịa ra là giả, nhưng trên thực tế vẫn là thật, bởi vì Lương Tây Triều thật sự chính là mối tình đầu của cậu?” Vưu Tình gật đầu: “Cũng có thể nói như vậy.” Ngôn Di cũng ngẫm lại: “Cho nên cậu mười chín tuổi đã ngủ được với người đàn ông đỉnh thế này rồi!” Vưu Tình: “…” “Tớ không cố ý muốn giấu các cậu, trước đây là vì tớ cảm thấy giữa tớ và anh ấy… không có tương lai, nếu không có tương lai, thì không cần thiết phải nói.” Ngôn Di lập tức nắm được trọng điểm: “Tớ có thể làm phù dâu không?” Sở Tử Câm: “Cho tớ một suất !” Ngôi nhà được sửa chữa lại có thiết kế công năng hợp lý hơn, bố cục phòng cũng thoáng đãng hơn nhiều. Cửa lớn sân nhỏ được đổi thành cửa chống trộm hai cánh bằng lưới kim cương, Lương Tây Triều còn cho người lắp đặt camera giám sát toàn bộ sân, cả yếu tố an toàn và thoải mái đều được tính đến. Toàn bộ ngôi nhà đều là thiết bị gia dụng thông minh, Nhạc Bình ban đầu còn không quen dùng, Vưu Tình dạo này lại đúng lúc bận tăng ca. Vì vậy, đều là Lương Tây Triều tự mình hướng dẫn bà ngoại cách sử dụng. Đến bây giờ, bà ngoại đã học được cách ra lệnh bằng giọng nói cho nồi cơm điện để hẹn giờ nấu bữa sáng. Lương Tây Triều đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Vưu Tình tăng ca mệt mỏi, đang ngủ trên giường, nghe thấy tiếng động, mơ mơ màng màng mở mắt ra. “Đánh thức em à?” Lương Tây Triều tắt đèn, lật chăn nằm xuống. “Ưm, không có.” Cô xoay người rúc vào lòng anh, “Em ngủ không sâu.” Cảm thấy vẫn chưa đủ, cô bắt đầu dùng cả tay chân bò lên người anh, vùi đầu vào vai anh, giọng nói mềm mại: “Thời gian qua vất vả cho anh rồi.” Lương Tây Triều vòng qua eo cô, hơi nhấc người cô lên một chút, nói: “Đáng giá.” “Hửm?” Anh quấn quýt hôn lên, cạy mở hàm răng cô dịu dàng xâm nhập, “Chỉ cần em bằng lòng ôm anh như thế này, tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh, thì tất cả đều đáng giá.” Vưu Tình hôn đáp lại anh, nghiêng tai sát vào nghe nhịp tim anh đập như trống, “Bởi vì anh rất đáng tin cậy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.