“Bởi vì anh rất đáng tin cậy.” — “Vợ ơi, em thử món cá này đi.” “Vợ ơi, tối nay muốn xem phim gì nào?” “Mày nằm trong lòng vợ tao mà đạp cái gì, đây là vị trí của tao.” “Vợ ơi…” Hai ngày cuối tuần, cái xưng hô này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Vưu Tình. Cô không chịu nổi nữa, dúi cái gối ôm đang bị cô coi như bao cát vào lòng Lương Tây Triều, nghiến răng hỏi nhỏ: “Anh làm gì thế?” “Làm gì là làm gì, làm vợ anh, em không phải không phản đối sao, thế nào, bây giờ lại hối hận à?” Lương Tây Triều kéo người vào lòng, siết chặt cánh tay đang ôm hờ eo cô, “Hối hận cũng vô dụng.” “Vậy anh cũng không cần, cứ gọi mãi thế.” “Anh thích, mà em cũng thích nghe.” Vưu Tình khựng lại hai giây, chớp mắt, “Em không có.” “Không có?” Lương Tây Triều vén một lọn tóc của cô lên, quấn quanh đầu ngón tay, “Đừng tưởng dùng tóc che thì anh không biết tai em đỏ đến mức nào.” Anh cúi xuống hôn lên. Cảm giác tê tê dại dại truyền đến, Vưu Tình rụt đầu né đi, liền nghe thấy tiếng anh cười khẽ, “Nhạy cảm thật đấy vợ à, giờ tai càng đỏ hơn rồi, muốn anh ôm em ra trước gương xem không?” Dì Trần dọn dẹp xong bếp núc đi ra, mặt mày tươi cười, “Ôi chao, tôi đi trước đây, không làm phiền hai người.” Vốn còn định lau sàn nhà ở huyền quan một lượt, nhưng dì Trần quyết định khởi động robot hút bụi, biết ý không làm phiền đôi vợ chồng son nhà người ta. Vưu Tình càng thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799262/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.