Quế Châu, sông nước xanh biếc như dải lụa, núi non tựa phỉ thúy ngọc ngà.
Lý Doanh chưa từng ghé thăm Quế Châu, nhưng nàng cũng nghe danh núi sông nơi này. Tuy trong lòng không ngừng mơ mộng, nhưng vì Thôi Tuần có việc quan trọng, thân thể lại yếu ớt, nên dù rất muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Quế Châu, nàng cũng không hề nhắc đến nửa câu.
Vậy mà, Thôi Tuần lại chủ động nói trước: “Trương Đô đốc đã quay về điểm binh rồi, sáng mai ta sẽ dẫn Thẩm Khuyết về Trường An. Tranh thủ chút thời gian rảnh, chúng ta đi ngắm Quế Giang đi.”
Lý Doanh nhìn khuôn mặt tái nhợt, bệnh tật của hắn, trực tiếp từ chối: “Chàng bệnh nặng thế này, còn muốn ngắm Quế Giang nữa sao?”
Thôi Tuần cầm lấy chiếc áo choàng lông trắng trên giường bệnh, quấn quanh người. Hắn cố gượng dậy, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa: “Sau này chẳng thể đến Quế Châu nữa, nếu hôm nay không đi, e rằng sẽ nuối tiếc cả đời.”
Hắn rời khỏi giường bệnh, bước chân hư nhược, nếu không có Lý Doanh dìu lấy, e rằng đã loạng choạng mà ngã nhào. Nàng hiểu hắn muốn giúp nàng toại nguyện, nhưng trông thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lại vừa tức giận vừa xót xa: “Nuối tiếc thì nuối tiếc, có gì quan trọng đâu?”
Thôi Tuần khẽ lắc đầu: “Minh Nguyệt Châu, nàng đã nói, muốn trân trọng hiện tại, ta cũng rất trân trọng từng ngày bên nàng, ta không muốn để lại nuối tiếc.”
Lý Doanh nghe vậy, sống mũi cay cay: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, chàng lại nhớ kỹ như thế.”
“Những lời nàng nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321656/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.