Thánh nhân hạ chỉ, truy nã Thẩm Khuyết, đồng thời miễn tội đại bất kính với Thịnh A Man. Quần thần cảm động đến rơi nước mắt, đồng thanh cúi xuống dập đầu, ca ngợi Thánh nhân quả là minh chủ nhân từ.
Sau buổi triều nghị, Thịnh A Man được ân chuẩn về nhà. Thánh nhân lại phái thêm hai mươi Kim Ngô Vệ để bảo vệ nàng, phòng ngừa Thẩm Khuyết cùng đường sinh liều, gây nguy hại đến tính mạng của nàng. Trong sự hộ tống nghiêm ngặt của Kim Ngô Vệ, Thịnh A Man bước khỏi điện Tử Thần.
Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt bỗng chăm chú dõi theo bóng dáng gầy gò phía trước. Quan bào đỏ thẫm mặc trên người ấy cũng toát lên vẻ trống trải, thắt lưng đai ngọc càng tôn thêm thân hình thanh mảnh tựa trúc xanh. Các quan viên xung quanh đều kết thành nhóm ba người, năm người, trò chuyện rôm rả, ngay cả Lư Hoài cũng bị mười học sĩ vây quanh. Duy chỉ có Thôi Tuần, trong phạm vi vài bước quanh người lại chẳng thấy bóng dáng một ai.
Thịnh A Man cắn chặt môi, bất chợt sải bước chạy tới.
Nàng thở hổn hển, dừng ngay trước mặt hắn, chắn ngang đường đi. Đôi môi khẽ động, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra: “Hôm nay, ta cảm ơn ngươi.”
Thôi Tuần ánh mắt bình thản như nước hồ sâu, chỉ đáp: “Cô không cần cảm tạ ta. Công lao lớn nhất hôm nay thuộc về cô.”
“Không phải ta.” Thịnh A Man ngượng ngùng nói: “Nếu không nhờ ngươi dùng chức quan và tính mạng bảo vệ ta, e rằng ta đã bị Kim Ngô Vệ xử tử ngay tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321684/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.