Trong điện Tử Thần, ngự tọa được chế tác từ gỗ tử đàn kim diệp, hoa văn chạm khắc tinh xảo, phía trên lót đệm mềm êm ái. Thịnh A Man lóng ngóng quỳ xuống trước Thánh nhân đang ngồi trên ngự tọa, hành lễ ba quỳ chín lạy không mấy chuẩn mực. Đến khi ngẩng đầu lên, nàng mới được tận mắt nhìn thấy dung nhan Thánh nhân.
Chỉ thấy dung mạo Thánh nhân tú nhã, khí chất trong trẻo như ngọc, quả nhiên giống như lời truyền tụng trong dân gian, người là một mỹ nam tử hiếm có. Thái hậu ẩn mình sau rèm châu, nàng không thể nhìn rõ mặt bà. Thái hậu thoái vị từ lâu, bình thường chỉ ẩn cư tại cung Bồng Lai, không phải đại sự thì sẽ không xuất hiện. Có lẽ vì bị cáo lần này là cháu ngoại của mình, nên Thái hậu mới phá lệ, ngồi sau màn che trấn giữ điện Tử Thần.
Hai người này chính là đấng chí tôn của Đại Chu, là những người cả đời này nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày được gặp mặt. Thịnh A Man quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay căng thẳng đến mức như muốn khứa vào sàn gỗ mun. Trong tai nàng vang vọng lời nhắn của Thôi Tuần: “Đừng sợ.”
Lời nói ấy giúp nàng dần bình ổn lại. Phải, nàng đến để kêu oan cho a huynh, nàng không sai, nàng không cần phải sợ.
Thịnh A Man cúi đầu, dõng dạc nói: “Dân phụ Thịnh A Man, khấu kiến Thái hậu, khấu kiến Thánh nhân.”
Long Hưng Đế gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng, thanh tao như vẻ bề ngoài: “Thịnh A Man, ngươi gõ trống Đăng Văn, muốn tố cáo ai?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321686/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.