Lý Doanh giấu bàn tay phía sau lưng, ngón tay đỏ ửng vì xấu hổ.
Nàng cắn môi, ánh mắt ngập ngừng nhìn Thôi Tuần, rồi cuối cùng, gật đầu thật mạnh.
“Phải, ta rất thích chàng.”
“Rất, rất thích.”
Nàng chưa từng nghĩ rằng việc chủ động thừa nhận tình cảm là điều đáng xấu hổ. Tình và yêu vốn là bản năng con người, ngay cả công chúa cao quý nhất của Đại Chu cũng không ngoại lệ. Đã nảy sinh tình ý, đã có yêu thương, vậy thì hà cớ gì phải vì những định kiến thế tục mà không dám thừa nhận?
Thái độ thẳng thắn của nàng khiến Thôi Tuần chỉ biết thở dài lần nữa: “Nhưng mà…”
“Đừng nói nhưng nữa.” Lý Doanh bất ngờ cất lời: “Đừng nhắc lại rằng chàng không xứng với ta, ta không muốn nghe.”
Nàng dừng lại, sau đó tiếp tục: “Thôi Tuần, rốt cuộc chàng có điểm nào không xứng? Với tài năng của chàng, thi khoa cử tất làm Trạng nguyên, ra trận tất thành tướng lĩnh thống soái một quân. Nếu không có chuyện xảy ra sáu năm trước, hiện tại, chàng đã là rể hiền mà các thế gia trong thành Trường An tranh nhau tìm kiếm, sao có thể nói không xứng được?”
Nói đến đây, Lý Doanh cảm thấy lòng nhói đau. Biến cố sáu năm trước đã hủy hoại cuộc đời hắn. Không còn Trạng nguyên lang, cũng chẳng còn tướng lĩnh một quân, chỉ còn lại một Thiếu khanh của Sát Sự Thính mang đầy ô danh, bệnh tật triền miên, tên là Thôi Tuần.
Lý Doanh cố trấn an bản thân, nói tiếp: “Cho nên, đừng nhắc lại những lời “nhưng mà” nữa, ta không muốn nghe.”
Nàng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321698/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.