🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong phủ Thôi, Lý Doanh cũng đã trở về phòng. Chỉ là sau khi trở về, nàng không lập tức nghỉ ngơi lấy ra sợi tóc đen vừa được quấn trên răng lược ban nãy.

Nàng đặt sợi tóc lên lòng bàn tay, mím môi ngắm nhìn thật lâu. Sau đó, nàng chợt tháo búi tóc, suối tóc mượt mà như mây chảy xuống bờ vai. Lý Doanh cầm kéo, cắt lấy vài sợi tóc của mình, rồi dùng dây đỏ quấn tóc của mình cùng tóc của Thôi Tuần lại với nhau, thắt thành một nút. Cuối cùng, nàng đặt cả nút tóc ấy cùng bông hoa tường vi khô mà Thôi Tuần từng tặng trước đó vào túi gấm ngũ sắc.

Sau khi làm xong mọi thứ, gương mặt Lý Doanh đỏ bừng như quả hồng chín, trái tim đập loạn như nai nhỏ nhảy nhót trong lòng ngực. Tâm tư thiếu nữ vừa ngượng ngùng vừa rạo rực, nàng vuốt ve túi gấm, nghĩ ngợi miên man. “Nếu một ngày chàng biết ta vụng trộm kết tóc với chàng, liệu chàng có tức giận không?”

Nghĩ đến cảnh Thôi Tuần nổi giận, nàng lại mở túi gấm, cầm nút tóc định ném đi nhưng rồi không nỡ. Sau mấy lần do dự, cuối cùng nàng vẫn trân trọng đặt lại nút tóc vào túi gấm. Nàng tự nhủ: “Chỉ cần ta giấu thật kỹ, chàng sẽ không phát hiện đâu.”

Vậy thì… cứ giữ lại thôi.

Sáng hôm sau, trước phủ của Lư Dụ Dân tại phường Tuyên Dương, Lư Hoài, Thiếu khanh Đại Lý Tự, đã đứng đợi rất lâu. Lư Dụ Dân vô cùng giản dị, chỉ là một tiểu viện đơn sơ, chẳng hề tương xứng với thân phận Thượng thư Tả bộc xạ của ông ta.

Lư Hoài đi qua đi lại trước phủ, nhớ lại hôm trước bắt được gia quyến Thiên Uy quân tự ý xông vào phủ Thôi Tuần. Mỗi người đều bị phạt nặng hai mươi trượng. Nhưng đám thiếu niên ấy, đặc biệt là tên cầm đầu Hà Thập Tam, dù đau đến nghiến răng nhăn mặt, vẫn ương ngạnh gào lên: “Ta không sai! Thôi Tuần là giặc phản quốc, người người phải tru diệt!”

Lư Hoài vốn không kiên nhẫn nghe cậu ta chửi đi chửi lại Thôi Tuần, chỉ muốn biết kẻ nào xúi giục cậu ta xông vào phủ.

Ban đầu, Hà Thập Tam không chịu khai. Cậu nói: “A huynh của ta chết trận nhưng không đầu hàng Đột Quyết. Huynh ấy là đại anh hùng. Ta là a đệ của huynh ấy, cũng phải làm một người anh hùng!”

Lư Hoài khẽ “ồ” một tiếng: “Hà Cửu, a huynh của ngươi chẳng phải là tướng bại trận, để mất thành, để mất đất hay sao?”

Hà Thập Tam nghe vậy thì giận tím mặt, nếu không phải bị đánh hai mươi trượng, cậu đã nhảy dựng lên phản bác. Cậu lớn tiếng cãi: “Đó là vì Thôi Tuần giết Quách soái mới khiến Thiên Uy Quân tan tác! A huynh ta không hề bại trận! Huynh ấy không phải tướng bại quân!”

Lũ thiếu niên nhiệt huyết và ngay thẳng, đúng là dễ bị người ta xúi giục nhất. Những gia quyến này ngày thường chịu đủ điều khinh miệt, chỉ cần có người khơi mào rằng nếu không phải Thôi Tuần giết Quách Cần Uy, họ đã chẳng chịu nhục nhã như vậy, thì tất nhiên họ sẽ dồn hết mọi phẫn nộ trong sáu năm qua lên người Thôi Tuần. Nếu không nhờ Lư Hoài đúng lúc ngăn lại, e rằng bọn chúng đã dùng đá ném chết Thôi Tuần ngay tại chỗ.

Hành vi bạo ngược, một khi khoác lên vỏ bọc chính nghĩa, liền hóa thành cuộc cuồng hoan đầy điên loạn.

Lư Hoài cau mày, nhận ra đây rõ ràng là một kế hoạch sát hại Thôi Tuần được sắp đặt kỹ lưỡng. Kẻ đứng sau thậm chí còn không coi trọng sự hiện diện hắn, vốn là Đại Lý Tự Thiếu khanh.

Lư Hoài quyết tâm tra rõ ngọn nguồn.

Đám thiếu niên dù cứng miệng nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là bọn trẻ mười ba, mười bốn tuổi, dễ dụ dỗ, dễ lừa gạt. Không cần phải tra tấn, chỉ cần tách ra thẩm vấn từng người một, tự nhiên sẽ có kẻ khai ra.

Một khi đã có lời khai, theo dấu mà lần đến gốc rễ, chân tướng sẽ hiện rõ mồn một.

Lư Hoài đứng trước phủ Lư thị, ánh mắt phức tạp. Hắn không ngờ điều tra mãi lại dẫn tới Binh bộ Thượng thư Bùi Quan Nhạc.

Hắn muốn lập tức dâng tấu, nhưng chí thân Vương Huyên lại khuyên rằng: “Bùi Thượng thư và thúc phụ ngài lâu nay có giao tình sâu đậm. Nếu ngài đột ngột dâng tấu vạch tội Bùi Thượng thư, e rằng sẽ khiến thúc phụ ngài khó xử. Hoài Tín, ta khuyên ngài, trước khi dâng sớ, hãy đến hỏi ý kiến thúc phụ trước đã.”

Khi Lư Hoài mới nhậm chức Thiếu khanh Đại Lý Tự, hắn từng viết một đôi câu đối: “Tận trung ích thời giả, tuy cừu tất thưởng; Phạm pháp đãi mạn giả, tuy thân tất phạt.”

(Người tận trung, làm lợi cho thời thế, dù là kẻ thù cũng phải thưởng; Kẻ phạm pháp, lười nhác chểnh mảng, dù là thân thích cũng phải phạt.)

Đó là nguyên tắc làm quan của hắn. Nhưng giờ đây, đứng trước cánh cửa đỏ son của phủ Lư Dụ Dân, Lư Hoài bỗng cảm thấy rằng, chỉ cần bước vào, nguyên tắc ấy sẽ dần dần sụp đổ.

Hắn ngần ngừ, rồi xoay người định quay về soạn bản tấu chương buộc tội Bùi Quan Nhạc. Đúng lúc ấy, cánh cửa sơn đỏ ngẫu nhiên mở ra. Lư Dụ Dân vừa định ra ngoài thì nhìn thấy hắn, liền gọi: “Hoài Tín, đã đến rồi, sao còn chưa vào?”

Lư Hoài ngoảnh lại. Lư Dụ Dân năm nay tuy chỉ ngoài năm mươi, nhưng vì lao tâm quốc sự nên tóc bạc sớm, thoạt trông như một lão nhân sáu mươi. Lư Hoài cay cay sống mũi. Hắn mồ côi từ nhỏ, chính Lư Dụ Dân đã nuôi dưỡng, chăm sóc hắn như con ruột. Trong mắt hắn, vị thúc phụ này chính là phụ thân.

Hắn cúi đầu: “Thúc phụ, Hoài Tín vốn định đến thăm thúc.”

Tại nội phủ Lư Dụ Dân, bài trí vô cùng giản dị. Sau khi uống một ngụm trà, Lư Hoài cúi đầu, thuật lại ý định dâng tấu buộc tội Bùi Quan Nhạc.

Lư Dụ Dân chỉ đáp ngắn gọn hai chữ: “Không được.”

Lư Hoài sửng sốt: “Nhưng Bùi Thượng thư xúi giục gia quyến Thiên Uy quân xông vào phủ của của triều thần tứ phẩm, ý đồ mưu hại. Đó là hành vi phạm pháp, vì sao thúc phụ lại không cho cháu buộc tội ông ta?”

Lư Dụ Dân nhìn hắn với ánh mắt trách móc, rồi hỏi ngược lại: “Hôm ấy, vì sao cháu lại phải xen vào chuyện người khác?”

Lư Hoài cảm thấy đầu óc choáng váng: “Thúc phụ, dù cháu có khinh thường Thôi Tuần thế nào đi nữa, cũng không thể khoanh tay nhìn hắn bị đám loai choai giận dữ sát hại. Sao có thể gọi đó là chuyện người khác? Cháu nghĩ mình không làm gì sai.”

Lư Dụ Dân thở dài: “Chuyện thiên hạ, không phải chuyện gì cũng chỉ có đúng và sai.”

Lời nói mơ hồ nhưng Lư Hoài lại hiểu rõ. Hắn nghiêm nghị đáp: “Thúc phụ, đúng là đúng, sai là sai. Nhất là cháu, thân là Thiếu khanh Đại Lý Tự, chưởng quản hình ngục, càng phải kiên trì phân rõ phải trái. Nếu không, chẳng phải sẽ trở thành một Thôi Tuần khác hay sao?”

Lư Dụ Dân trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: “Khi bằng tuổi cháu, ta cũng từng cho rằng đúng là đúng, sai là sai. Nhưng đổi lại, chính là cảnh nữ chủ lâm triều, gà mái gáy sớm.”

Ánh mắt ông ta thoáng hiện vẻ chán ghét khi nhắc đến: “Một nữ nhân mà cũng có thể chấp chính suốt hai mươi năm, chẳng phải điên đảo âm dương, lẫn lộn càn khôn hay sao? Những cải cách mới mà bà ta thi hành đều làm đảo lộn cương thường. Thế gia lấy đức, lấy lễ để giáo hóa con cháu, coi trọng ôn hòa, khiêm nhường. Nay khoa cử mở rộng, con cháu hàn môn bước vào triều chính, không có nền tảng, liền lập bè kết phái, kéo bè kéo cánh, khiến triều đình u ám. Cứ kéo dài như vậy, Đại Chu tất bại trong đấu đá bè phái. Lư Hoài Tín, trong hoàn cảnh này, cháu còn muốn phân biệt đúng sai, chẳng phải quá ngu muội hay sao?”

Lư Hoài lặng lẽ nghe, trong lòng có vô số điều muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu như thuở bé, mặc cho Lư Dụ Dân răn dạy.

Lư Dụ Dân nói tiếp: “Cháu có nguyên tắc, đó là chuyện tốt. Nhưng cháu giữ nguyên tắc, còn những người khác thì sao? Thôi Tuần làm Thiếu khanh Sát Sự Thính ba năm, giúp Thái hậu bài trừ dị kỷ, hắn có giữ nguyên tắc không? Cứ bắt người vào Sát Sự Thính, dùng hình bức cung, rồi chụp lên cái tội mưu phản. Cháu giữ nguyên tắc với loại người này, chẳng khác nào bàn chuyện hợp tác với hổ đói.”

Lư Hoài mím chặt môi, không nói một lời. Lư Dụ Dân thấy vậy cũng không muốn quá nặng lời. Dẫu sao, Lư Hoài là người xuất sắc nhất trong thế hệ hiện tại của Lư thị ở Phạm Dương, cũng là niềm hy vọng lớn nhất của gia tộc. Ông dịu giọng: “Bùi Quan Nhạc không thể xảy ra chuyện gì. Nếu ông ta có chuyện, cục diện khó khăn lắm mới giành được sẽ tan biến chỉ trong chớp mắt. Nhưng cháu đã là tứ phẩm Thiếu khanh Đại Lý Tự, bản tấu này, dâng hay không, tự cháu quyết định.”

Gương mặt tuấn tú của Lư Hoài lộ rõ vẻ đấu tranh. Hắn ngơ ngác nhìn người thúc phụ đã nuôi nấng mình từ nhỏ, một lúc sau mới cúi đầu, thống khổ nói: “Tấu chương này, cháu sẽ không dâng nữa.”

Lư Dụ Dân hài lòng gật đầu: “Còn nữa, trông chừng Kim Di, đừng để ông ta ăn nói bừa bãi.”

Đây là lần đầu tiên Lư Hoài phản bội nguyên tắc của chính mình, Nỗi đau này chưa tan, hắn vẫn chưa nhận ra điều bất thường. Chẳng hạn như, vì sao thúc phụ lại đột nhiên quan tâm đến Kim Di? Hay Kim Di sẽ nói những lời bừa bãi gì?

Hắn thẫn thờ đáp: “Vâng.”

Lư Hoài từng thề thốt sẽ tra rõ vụ việc gia quyến Thiên Uy quân xông vào phủ Thôi Tuần. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện cứ thế rơi vào quên lãng. Tuy nhiên, Thôi Tuần chưa từng trông mong gì vào hắn. Lư Hoài là cháu của Lư Dụ Dân, chẳng lẽ hắn lại phản bội người chú ruột đã nuôi dưỡng mình trưởng thành?

Điều đó là không thể.

Vậy nên Thôi Tuần không hề bận tâm đến việc này. Điều hắn để ý hơn chính là chuyện khác.

Hắn gõ cửa phòng Lý Doanh. Qua một lúc lâu, nàng mới mở cửa, dáng vẻ rõ ràng có chút hoang mang. Thôi Tuần mím môi: “Có chuyện này, muốn nhờ công chúa giúp đỡ.”

Chuyện mà Thôi Tuần muốn nhờ, là mong Lý Doanh mang một hộp bạc ra khỏi phủ, phân phát cho nhóm Hà Thập Tam. Đã nhờ nàng làm việc này, hắn buộc phải nói rõ sự thật về vết thương trên trán mình hôm ấy. Dù Lý Doanh đã nghe Ngư Phù Nguy thuật lại từ trước, nhưng nàng vẫn lặng lẽ nghe hắn cúi đầu kể lại.

Thôi Tuần nói rất khó nhọc, chỉ thuật lại vài lời ngắn gọn, tuyệt nhiên không nhắc đến những khốn đốn và đau đớn khi đó. Song, khi nghe hết, Lý Doanh chỉ đáp: “Ta không đi.”

Thôi Tuần thoáng sững người, hỏi: “Gia đình Hà Thập Tam đã bị tịch biên tài sản, cuộc sống khốn khó vô cùng. Nay nó lại bị đánh hai mươi trượng, chắc chắn không có tiền mua thuốc. Nếu không chữa trị kịp thời, e rằng sẽ để lại di chứng.”

“Liên quan gì đến ta?” Lý Doanh bỗng nổi giận, giọng nàng gay gắt: “Chúng đã làm chàng bị thương, ta tuyệt đối không đưa bạc cho chúng!”

Thôi Tuần thở dài: “Ta không để bụng.”

“Nhưng ta để bụng.” Lý Doanh đáp: “Nếu hôm đó không có Lư Hoài, chàng tính sao? Chẳng lẽ để bọn chúng ném đá đến chết? Thôi Tuần, ta không thích người khác làm tổn thương chàng, dù đó là gia quyến của Thiên Uy quân mà chàng coi trọng.”

Nàng thực sự không muốn đi. Thôi Tuần bất đắc dĩ, đành đứng dậy, tiếng xích vang lên lanh lảnh. Hắn chắp tay hành lễ với nàng: “Chúng còn trẻ, chưa hiểu chuyện, dễ dàng bị người khác xúi giục, tuy có lỗi nhưng nể mặt huynh trưởng của chúng, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Xin công chúa hãy giúp ta lần này.”

Khi hắn khẩn cầu nàng, ánh mắt Lý Doanh lại rơi vào vết sẹo chưa kịp mờ trên trán hắn, lòng nàng đau xót khôn nguôi: “Chàng đối xử tốt với bọn họ như vậy, nhưng họ lại không biết, còn xem chàng như kẻ thù… Thôi Tuần, ta… ta chỉ thấy không đáng thay chàng.”

Thôi Tuần nhàn nhạt đáp: “Đáng hay không, tất cả đều do ta tình nguyện.”

Lý Doanh ngẩn người, rồi cười khổ:  “Thôi vậy, chàng lúc nào chẳng thế.”

Nàng vẫn không chịu giúp hắn. Thôi Tuần vừa định lên tiếng thuyết phục thêm, thì Lý Doanh nói: “Thụy than sắp cháy hết rồi, để ta đi lấy thêm.”

Nói rồi, nàng định rời đi lấy than. Trong lúc vội vã, nàng không để ý một chiếc túi gấm từ tay áo mình rơi xuống.

Chính Thôi Tuần phát hiện ra. Hắn cúi xuống nhặt, vừa cầm chiếc túi lên, Lý Doanh lập tức nhận ra, mặt nàng đỏ bừng như ánh mây chiều. Nàng nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, định giành lại chiếc túi, nhưng Thôi Tuần đã lấy ra một vật từ bên trong.

Đó là hai sợi tóc quấn lấy nhau, buộc lại bằng một sợi dây đỏ.

Một sợi tóc rõ ràng là của hắn, phần còn lại, khi nằm trong túi gấm của nàng, hẳn là của Lý Doanh.

Sắc mặt Lý Doanh càng đỏ hơn, nàng luống cuống đoạt lại từ tay hắn, giấu ra sau lưng, lắp bắp: “Cái này… cái này…”

Nàng ấp úng hồi lâu nhưng vẫn không biết phải giải thích ra sao. Thấy vẻ mặt đỏ tới tận mang tai của nàng, Thôi Tuần khẽ thở dài, hắn nói: “Công chúa, nàng thích ta đến vậy sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.