Lý Doanh nhớ lại tất cả những gì xảy ra ở Vong Ưu Đình. Nàng bước vào trong, tay lướt qua cây cột đình, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn man mác. Năm cuối cùng trong cuộc đời của a gia, hẳn là người đã phải chống chọi trên giường bệnh. Trong cơn đau đớn ấy, khi Giám Tác Giám tu sửa cung Thang Tuyền, người vẫn không quên dặn dò họ không được động đến Vong Ưu Đình. Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, người vẫn luôn giữ trong lòng.
A gia là một vị hoàng đế mẫu mực, lại còn là một người cha tốt đến nhường nào. Vậy mà vì cớ gì, khi chưa tròn năm mươi, người đã băng hà? Người còn nhiều hoài bão chưa kịp hoàn thành. Nếu có thể cho người thêm chút thời gian, người nhất định sẽ được chứng kiến Đại Chu dưới sự thúc đẩy của tân chính, khiến bách tính được an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an. Thế nhưng, khi người ra đi, chỉ để lại a nương và một đệ đệ mới ba tuổi. Liệu người có thật sự yên lòng?
Lý Doanh ngẩn ngơ, đúng như lời Thôi Tuần từng nói: “Một mạng đổi ngàn mạng, giết người tuy là tội nghiệt, nhưng giết một người mà cứu sống được muôn dân, lại chính là công đức.” Dù a gia nàng giết hại không ít người, nhưng nhờ đó mà trăm ngàn bách tính nghèo khổ có cơ hội hồi sinh. Điều này, chẳng lẽ không phải là công đức ư? Vì thế, hẳn a gia đã siêu thoát thành tán tiên rồi cũng nên.
Nàng ngồi trong Vong Ưu Đình, tâm tư ngổn ngang trăm mối. Thôi Tuần cũng bước vào theo. Thấy thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321725/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.