Lý Doanh dường như cảm thấy điều gì đó, nàng quay đầu lại, quả nhiên thấy Thôi Tuần đang đứng dưới tán hải đường.
Hắn vận một thân quan phục đỏ thẫm, gió nhẹ thổi qua, hoa hải đường rơi rụng, cánh hoa tung bay khắp trời, đẹp tựa tuyết, người tựa tranh. Lý Doanh ngẩn người.
Cảnh sắc dù đẹp đến nao lòng, nhưng những cành hoa hải đường sum suê, bóng cây loang lổ, đã che lấp dung nhan hắn trong bóng tối. Những tia nắng vàng ấm áp chẳng thể chiếu rọi được lên người hắn, tựa như, hắn đã thiêu đốt tất cả để đổi lấy một mùa hoa rực rỡ này.
Lý Doanh có chút sững sờ. Nàng không đứng dậy nghênh đón hắn, mà vẫn ngồi xổm ở đó, hai cánh tay tựa lên đầu gối, ngước mắt nhìn Thôi Tuần đứng trong bóng tối. Thôi Tuần mím môi, từng bước từng bước đi ra khỏi vùng u ám, ánh nắng vàng chiếu rọi lên người hắn, làm dung nhan trắng nhợt tựa u linh của hắn càng thêm phần sáng tỏ.
Hắn đi đến bên nàng: “Đang nhìn gì vậy?”
Lý Doanh lúc này mới bừng tỉnh, nàng vội đáp: “Nhìn… yến xuân.”
Nàng lại hỏi: “Ngài có muốn cùng nhìn không?”
Thôi Tuần khẽ gật đầu, rồi cũng cúi người ngồi xuống, xếp bằng bên cạnh nàng, cùng nhìn đàn yến xuân.
–
Nếu lúc này có ai bước vào Thôi phủ, ắt hẳn sẽ kinh hãi tột độ. Vị Thiếu khanh của Sát Sự Thính, người mà thiên hạ đồn là âm trầm, độc ác, lại đang ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt bình thản ngắm đàn yến nhặt bùn.
Lý Doanh ngồi bên cạnh hắn, nàng đưa tay ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321727/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.