Trước bức hoạ treo giải thưởng, dân chúng tụ tập, bàn tán xôn xao:
“Kim Di này được treo thưởng đến ngàn lượng hoàng kim, ôi chao, thật đáng giá!”
“Hắn là Tả Hiền vương của Đột Quyết, đương nhiên đáng giá rồi.”
“Trước đây chẳng phải hắn là người Đại Chu sao? Vậy mà lại đầu hàng Đột Quyết, còn dẫn quân Đột Quyết đánh chúng ta. Loại phản quốc như hắn, nên bị lăng trì ba ngày ba đêm mới thỏa!”
“Không chỉ có kẻ phản quốc này, Đại Chu ta chẳng phải còn một tên phản quốc khác sao?”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa à?”
Mọi người lập tức im lặng. Trong lòng Lý Doanh bỗng dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ. Nàng biết họ đang nói đến Thôi Tuần, nhưng thân là cô hồn, ngay cả hiện hình còn không thể, huống hồ mở miệng biện giải thay hắn. Nàng chỉ biết lặng lẽ rời đi. Đến một con ngõ nhỏ, nàng bất chợt trông thấy Ngư Phù Nguy ôm trong tay một chiếc hộp dài đen bóng, được khảm xà cừ tinh xảo. Hắn mỉm cười phong lưu, giơ tay chào nàng.
–
Ngư Phù Nguy dẫn Lý Doanh đến một quán trà gần đó. Quán trà này do chính hắn mở, bên trong bố trí nhã phòng, giữa phòng là lư hương ba chân bằng ngọc Hòa Điền đốt trầm hương, mùi hương thoang thoảng lan toả. Ngoài cửa sổ là cảnh nước chảy dưới cầu, núi xanh trúc biếc. Lý Doanh khen: “Quả là một nơi phong nhã.”
Ngư Phù Nguy cười đáp: “Kẻ sĩ thưởng trà, chẳng chỉ để thưởng trà mà còn thưởng cảnh, thưởng tình, thưởng cảnh giới. Nếu không tạo chút phong nhã, làm sao hút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321747/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.